Hôm nay tôi rảnh rỗi ngồi nhâm nhi chén trà, nghe có vẻ yên bình nhưng trong lòng tôi đang dậy sóng.
Tôi ngoài 30, chưa lấy chồng, gia đình tôi nghèo, nhà có 3 chị em. Tôi là chị cả, sống tình cảm, nhẫn nhịn và có trách nhiệm, ngoài ra tôi lầm lì, hơi bướng, nóng tính.
Lên đại học, nhà không có tiền, may mắn tôi được người nhà cưu mang và nuôi ăn học suốt 5 năm đại học (tiền học vẫn là mẹ đóng, còn tiền ăn ở sinh hoạt được người nhà hỗ trợ). Tôi cảm thấy rất ấm áp và coi đó là gia đình thứ hai của mình.
Tôi ra trường, cũng đi làm vài chỗ rồi người cưu mang đã gọi tôi về làm. Việc gì cũng đến tay, tôi biết thân phận nên chẳng nề hà gì. Dần dần, tôi nhận ra sự bất công, lại thêm người nhà tính đồng bóng, chửi và xỉ nhục tôi thậm tệ. Xuất phát từ những lần chửi có thể do tôi làm sai, hoặc có thể hôm đó họ không vui, cũng có thể quàng cho tôi cái tội rồi bắt nhận để có người mà chửi. Ban đầu tôi thấy thật uất ức nhưng rồi cũng nhẫn nhịn cho qua. Theo thời gian, tôi chai sạn, không còn nhiều cảm giác khi nghe những câu nói đó, chửi thì tôi nghe tai này để lọt tai kia rồi thôi.
Sau đó, tôi và một người bạn quyết định làm ăn chung, không lời lãi nhiều nhưng tôi có công việc và nhìn thấy tia hy vọng mới. Tôi rất vui, vẫn duy trì việc chỗ người nhà. Đợt Tết, người nhà có chúc tôi: "Cố gắng nhé cháu, làm ăn phát đạt". Gần đây, chắc họ không vui nên lại chửi: "Chê ở đây nghèo hèn nên đòi đi mở kinh doanh riêng, chê lương thấp à. Để rồi xem", bỗng tôi lại ghê rợn vì lời chúc tết đầu năm. Nói chung quãng thời gian làm tại đây, có lẽ tinh thần và ý chí của tôi cũng sa sút nhiều vì những việc không tên, vì lời lẽ xúc phạm mà tôi từng tưởng đã quen.
Dịch dã kéo dài, việc kinh doanh của tôi phá sản, còn nợ một khoản. Hàng tháng lấy lương tôi lại lo trả nợ ngân hàng, stress và bế tắc. Hàng đêm nghĩ đến thôi mà tôi không dám nhắm mắt, cảm thấy cô độc bởi chẳng thể chia sẻ cùng ai. Ngay cả việc ở bên cạnh tôi thôi mà cũng chẳng có ai.
Trong một chuyến công tác vào Nam, tôi gặp anh, người đàn ông mang lại cảm giác ấm áp, vui vẻ, người tôi cảm thấy thật bình yên mỗi khi nói chuyện, dù về mặt kinh tế anh hoàn toàn không hỗ trợ được gì. Anh khiến tôi muốn hy sinh, gắn bó cả cuộc đời còn lại. Tôi đặt một niềm tin to lớn vào mối quan hệ này dù biết ngày mai chắc chắn sẽ khác. Không ai muốn làm người bình thường khi yêu cả.
Đến đoạn này thật viển vông, có lẽ tôi nhận ra mình cũng có nhu cầu được yêu, quan tâm, chăm sóc và chia sẻ. Xin cho tôi bộc lộ bản năng phụ nữ một chút. Chúng tôi yêu xa, cứ điện thoại suốt, chờ ngày hết dịch anh ra Bắc thăm tôi. Anh kể với mẹ rằng đã yêu một cô gái ngoài Bắc, mẹ anh lưỡng lự nhưng cũng rất ủng hộ: "Duyên ở đó thì phải theo chứ biết sao con". Tôi cũng gọi điện về cho mẹ trong niềm hân hoan, thế nhưng mọi thứ hoàn toàn sụp đổ. Gia đình tôi không đồng ý, bố mẹ rất bảo thủ, ép tôi từ bỏ và nói sẽ không đồng ý hay ủng hộ gì cả.
Tôi hụt hẫng, tủi thân, có chút buồn, chưa nói với anh vì cần suy xét và lựa lời nói để dẫn đến kết quả tốt. Tôi cô đơn trong gia đình của mình, không được chia sẻ, cảm thông, cũng chẳng có sự ủng hộ, không được lắng nghe hay tôn trọng. Tôi nghĩ mình sinh ra để làm bạn với hai chữ "cô độc".
Điều tôi mong mỏi nhất là được sự ủng hộ của gia đình thì lại chẳng có, thương hại chính mình, chẳng biết phải làm sao. Tôi không biết bấu víu vào đâu, cứ nghĩ mình thật mạnh mẽ để vượt qua được những đau khổ và bất hạnh, hóa ra tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối và cần được che chở.
Giải pháp nào cho mối tình người Bắc người Nam đây, có ai như tôi chưa? Xin hãy chia sẻ cùng tôi, cảm ơn nhiều.
Duyên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment