Tôi 26 tuổi, dễ nhìn, tự lập và hòa đồng, xa nhà 8 năm, giờ cảm thấy cuộc sống mệt mỏi, nhiều lúc muốn về nhà mà lại sợ sự phán xét của xã hội.
Tôi có mối tình sâu đậm vài năm trước, thời gian ở bên người cũ cảm tưởng đẹp nhất trong tuổi thanh xuân. Rồi mối tình không thành, tai nạn đã mang anh ấy đi mãi mãi. Tôi luôn gắng gượng để tỏ ra vui vẻ, để mọi người nhìn vào không phải lo lắng cho mình; thực chất mỗi đêm ở một mình là kỷ niệm luôn bủa vây, tủi thân vô cùng.
Tôi được giới thiệu cho nhiều người, rồi chỉ qua vài buổi hẹn đã thấy họ không đối xử tốt với mình như cách người cũ từng làm. Vậy là tôi từ chối vì không muốn người khác mất thời gian với mình. Mọi người nhìn vào sẽ nghĩ tiêu chuẩn của tôi cao, tôi chỉ nghĩ đó là điều trái tim mách bảo. Tôi không muốn lừa dối bản thân và người khác để xây dựng một thứ không phải tình yêu.
Rồi dịch bệnh đến, công việc trắc trở, tôi có nhiều thời gian ở nhà, học thêm ngoại ngữ thứ hai, gặp một người qua app trao đổi ngôn ngữ. Trong gần một năm qua, số lần hai người thực chất trò chuyện để học ngôn ngữ chắc chỉ vài ba lần, còn lại nói chuyện phiếm, chia sẻ những thứ mà chỉ có các cặp yêu xa mới trải nghiệm. Chúng tôi thống nhất ngay từ những ngày tháng đầu tiên về việc không ràng buộc, không nảy sinh tình cảm. Anh thật lôi cuốn, tôi bị cuốn lấy anh để chia sẻ tâm tư và sinh lý. Gần đây anh chia sẻ về việc hẹn hò với một cô gái, cảm thấy sẽ tiến đến mối quan hệ chính thức. Tôi luôn biết anh hẹn hò, gặp gỡ một số người kể từ khi hết giãn cách tại châu Âu, biết mình chẳng có quyền gì mà buồn hay ghen tức.
Tôi phân vân giữa việc ngừng lại và tiếp tục với một mối quan hệ chẳng thể ogji tên. Nghĩ lại suốt 4 năm qua tôi chưa từng thích ai nhiều đến vậy, chỉ cần nhìn thấy tin nhắn trên màn hình hay nghe giọng anh là tâm trạng tôi đã tốt lên rồi. Khoảng cách múi giờ 6 tiếng chưa từng làm tôi mệt mỏi, chỉ cần anh nói đi làm về sẽ gọi là tôi lại thao thức chờ. Tôi biết hai người có thể cả đời chẳng gặp nhau một lần, tên thật anh chưa chắc tôi đã biết, thế nhưng tôi ích kỷ, muốn tranh giành hơi ấm vô vọng mong manh đó. Anh có khi chẳng suy nghĩ giống tôi, chỉ coi tôi như người xa lạ, có thể tán tỉnh mà không mất mát gì, còn tôi bằng lòng để anh làm vậy. Tôi phải làm sao đây?
Kim
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment