Chúng tôi cùng nhau chăm sóc, dạy dỗ những đứa con, nắm tay nhau đi bất cứ nơi đâu, miễn là nơi ấy có anh và tôi.
Tôi 30 tuổi, 15 năm năm trước, khi còn là học sinh cấp ba, tôi trải qua hai mối tình, mối tình thứ hai là chồng hiện tại. Tôi vừa học vừa yêu mặc cho bố mẹ cấm cản, đến năm 27 tuổi thì cưới sau 11 năm quen và yêu. Tình yêu của mình bình thường nếu không muốn nói là nhiều nước mắt. Tôi là cô gái khá kiêu hãnh nhưng lại không lý trí trong tình yêu tại thời điểm đó. Khi trở thành vợ của "mối tình thứ hai" ấy, tôi thường sống trong khổ sở. Khi có con, vợ chồng chẳng thể sống chung, tôi đơn phương ly hôn năm 2019, mẹ con về nhà ông bà ngoại.
Tôi lại sống với bố mẹ như xưa, chỉ khác giờ có thêm một thiên thần đáng yêu. Khi rời khỏi nhà chồng, tôi cũng chuyển công tác về ngôi trường khi xưa từng học cấp hai. Tôi làm giáo viên ở đây được hơn hai năm rồi.
Anh 48 tuổi, 15 năm trước anh hiện diện ở xóm nhà tôi sau ba năm đi bộ đội và chuyển qua khá nhiều công việc. Trước đó chỉ có mình mẹ anh sống ở đây trong ngôi nhà cấp 4, cách nhà tôi vài nhà. Anh về xây nhà cho mẹ, lấy vợ. Ngày ấy chúng tôi là hàng xóm đúng nghĩa. Anh có gia đình riêng, tôi vẫn là cô bé lớp 10. Có thể nói anh và tôi không có bất cứ sự giao tiếp nào ngoài câu: "Cháu chào chú ạ" kèm theo nụ cười xã giao vừa phải. Cuộc sống gia đình anh tôi thấy khá hạnh phúc. Rồi có số chuyện xảy ra, họ chia tay nhau cũng vào năm 2019, mỗi người nuôi một đứa con; con gái lớn ở với bố, con trai nhỏ ở với mẹ.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tôi và anh đều tìm thấy thú vui riêng sau khi đổ vỡ hôn nhân, lúc này chúng tôi vẫn chỉ là hàng xóm. Con anh học ở trường tôi nhưng không phải lớp tôi phụ trách. Anh có ý muốn làm quen tôi từ hai năm trước nhưng lại không biết mở lời thế nào cho phù hợp (mãi sau anh mới nói). Mỗi khi chúng mình gặp ở trường (anh đi đón con) hay ở ngõ đều chỉ mỉm cười chào nhau.
Tháng hai năm nay, tôi được phân công dạy câu lạc bộ mà con anh theo học, anh có lý do làm quen không thể hợp lý hơn là phụ huynh nhờ cô tư vấn mua sách tham khảo. Ngay tin nhắn đầu tiên tôi đã biết ý định của anh, một mũi tên trúng hai đích; vừa có tựa sách lại vừa quen được cô giáo. Sau khi trao đổi qua về chuyện học hành của con anh, chúng tôi có kết bạn qua mạng xã hội. Ngạc nhiên thay, trường cấp ba và đại học của anh giống tôi quá. Như một cái duyên ban đầu, tôi khá có cảm tình. Rồi anh cứ cần mẫn quan tâm chăm sóc tôi hàng ngày, tôi dần thích anh. Chúng tôi yêu nhau sau chưa đầy một tháng.
Tôi và anh hợp nhau về suy nghĩ, sở thích cũng khá tương đồng. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy câu người ta vẫn nói: "Trái dấu thì hút nhau" là sai, ít nhất với tôi. Sau này anh kể: "Ngày xưa anh đi đám cưới em còn bỏ nhầm phong bì sang đám khác. Rồi anh làm lại cái phong bì khác mừng cho em. Mãi sau nhà kia gửi trả phong bì cho anh theo địa chỉ anh đưa". Tôi bật cười: "Hôm cưới em, trong bao nhiêu người tới dự, không hiểu sao em vẫn nhớ được dáng dấp và bộ mặt anh mà người khác em không nhớ. Lúc ấy em còn nghĩ trong đầu rằng ông này chẳng chơi thân với nhà mình mà cũng chịu khó đi ăn cưới mình". Thi thoảng mình vẫn gọi anh là "chú" để trêu rằng ngày xưa toàn chào anh là chú đấy.
Hai con người từng đổ vỡ trong hôn nhân giờ tìm thấy ý nghĩa đích thực của tình yêu; đôi khi tôi cảm thấy nó còn hơn tình yêu, đó là tri kỷ.
Hằng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment