Ngày nào tôi cũng phải nghe ca thán về việc con mình đọc không nhanh, viết không đẹp bằng con nhà hàng xóm.

Vợ chồng tôi đều là dân quê, ra thành phố lớn học tập rồi ở lại làm việc. Cũng nhờ chăm chỉ và may mắn, chúng tôi mua được căn chung cư nhỏ, có chỗ chui ra chui vào.

Hè vừa rồi, tôi cho các con về quê chơi với ông bà. Ban đầu tôi định bụng cho con về quê chơi một tháng thật thoải mái rồi ra ôn thi và chuẩn bị năm học mới cho khỏi quên kiến thức. Nào ngờ dịch ập tới rồi giãn cách xã hội, vậy là con phải thi hết lớp một và học lớp hai bằng hình thức online ở quê. Khi đụng tới bài vở của con, mọi người ở quê kêu ca rất nhiều, nào là "Nó chẳng biết gì cả, đọc chậm, viết chậm, viết xấu,...", rồi thì "Nó không được giấy khen", hoặc "Chẳng bù cho con nhà nọ nhà kia, cũng bằng tuổi mà biết...".

Mỗi lần phải nghe phàn nàn như vậy, tôi rất mệt mỏi. Tôi quan niệm trẻ con cần dạy dỗ, học hành nghiêm túc cho quen nếp nhưng không nên ép buộc hay tạo áp lực quá nhiều, như vậy sẽ khiến con sợ học. Với tôi, con hứng thú với việc học quan trọng hơn thời gian học nhiều hay ít. Ngoài ra, tôi còn tìm hiểu xem khả năng của con thiên về mặt nào để tập trung bồi dưỡng hơn. Trên hết sức khỏe của con là quan trọng nhất. Tôi luôn mong các con khỏe mạnh, bình an, biết thương yêu người thân rồi mới đến thành tài. Ai chẳng mong con mình giỏi giang, thành đạt để được tự hào. Tôi cũng vậy. Nhưng nếu khả năng của con có hạn, vậy ép buộc chỉ khiến cả phụ huynh lẫn con cái đều mệt mỏi.

Con tôi là con trai, khá nghịch ngợm. Theo đánh giá của tôi thì bé khá nhanh nhạy trong việc tiếp thu kiến thức nhưng không tập trung được lâu và hơi ẩu khi làm bài tập. Trước khi vào lớp một, tôi không cho con học trước, chỉ vừa học vừa chơi để con làm quen dần với mặt chữ và số. Bởi vậy, khoảng hơn tháng đầu con hơi chậm so với các bạn trong lớp. Tuy nhiên, thời gian sau con tiến bộ khá nhanh. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng hết cấp một, con đọc thông viết thạo, tính toán được những phép tính cơ bản theo sách giáo khoa là được, không quan trọng con có được giấy khen hay không. Tôi nghĩ dùng những từ như "ngu dốt", "óc lợn",... để nhận xét một đứa trẻ vừa xong lớp một, đọc viết hơi chậm là quá tàn nhẫn.

Ngày nhỏ tôi không phải học quá nhiều, 3 tháng nghỉ hè chơi thoải mái, đi học về chỉ việc làm xong bài tập cô giao là nghỉ, vậy mà giờ vẫn học xong đại học, công việc ổn định. Có thể nhiều người cho rằng tôi không biết phấn đấu, nhưng tôi lại nghĩ khác. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng khả năng có hạn, chỉ được có vậy. Thế nên tôi chấp nhận và vui vẻ tận hưởng cuộc sống bình dị của mình bên gia đình, người thân. Nhiều người trọng thành tích, thích so sánh cũng không sao, nhưng tôi chỉ mong họ đừng nói những lời tàn nhẫn trước mặt con trẻ. Đâu phải trẻ con là không biết buồn.

Chi

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top