Tôi là nam, 31 tuổi, chưa lập gia đình, đang lo lắng về tương lai của bản thân và em trai 25 tuổi.
Sau khi xuất ngũ, em được tôi định hướng học một trường trung cấp với mục đích khi học xong sẽ xin vào làm việc tại công ty tôi. Chuyện đời lại không như vậy, ngày đi khám sức khỏe để đi làm, em biết mình không đủ điều kiện làm việc. Em buồn lắm, chán nản. Tôi và bố mẹ bảo em về quê, xin đi làm công nhân cho gần bố mẹ, lương từ 6-8 triệu đồng mỗi tháng nếu chịu khó. Em không nghe, nhất quyết đòi ở lại Hà Nội. Một trong những lý do đó là em đang sống cùng bạn gái, hai người sống cùng từ khi học xong trường trung cấp.
Ở lại Hà Nội, em xin làm giao hàng, chạy bàn... có lần còn đòi góp vốn với bạn để mở quán cà phê nhưng tôi không đồng ý. Bẵng đi một thời gian, không hiểu vì lý do gì em lại về quê làm công nhân. Bố mẹ tôi mừng lắm, tưởng em đã biết suy nghĩ, trưởng thành. Được khoảng nửa năm, em lại bỏ việc, lên Hà Nội và xin lại những công việc như ngày trước. Buồn hơn, lần này tôi phải trả nợ cho em gần 100 triệu đồng, em bảo vay lãi để đầu tư chứng khoán nhưng thua lỗ, hứa không bao giờ lặp lại. Trước tôi từng trả tiền vay lãi cho em mấy lần vì chơi lô đề. Trong quá trình đi làm, em trai thỉnh thoảng đưa cho bố mẹ 1-2 triệu đồng, tiền em kiếm được chỉ đủ sinh hoạt phí, không có tích lũy.
Dịch Covid xuất hiện, em không đi làm, cũng không về được nhà. Tôi phải chủ động hỏi em có cần giúp đỡ không, còn tiền chi tiêu không. Em bảo tự lo được, nếu hết thì vay lãi để sống. Sau đó tôi chuyển cho em 3 triệu đồng để có chi phí sinh hoạt, vậy mà sau nửa tháng em lại hỏi tiền tiếp, bảo phải đóng tiền nhà và mua đồ ăn. Tôi không biết nên làm gì với em trai, chẳng thể bao bọc cả đời mà bỏ thì thương em. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Hiển
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment