Một mùa xuân nữa lại về, nhà nhà chuẩn bị cho dịp tết đoàn viên. Tôi viết lá thư này gửi đến người vợ yêu dấu, cũng là mẹ của các con tôi.
Chúng tôi quen nhau hai năm, cưới được ba năm. Ngày đó tôi theo đuổi em. Em là đồng nghiệp, tính cách khá nghiêm túc và chỉ chuyên tâm vào công việc. Tuy em không xinh đẹp sắc nước hương trời nhưng tôi cứ thầm nuôi hy vọng về em. Tôi như chàng ngốc ngóng chờ từng dòng tin nhắn của em, hôm nào rảnh rỗi em sẽ kể cho tôi vài chuyện vui vu vơ ở phòng làm việc, hoặc em gật đầu đồng ý để tôi mời đi ăn nhẹ buổi tối cuối tuần, những điều đó đủ làm tôi hạnh phúc.
Bao nhiêu bóng hồng lướt qua và dù tôi có thử làm em ghen thì em cũng chỉ cười bảo: "Anh thích đi đâu hay với ai cứ thoải mái, em không hứa hẹn cho anh gì cả". Đôi chân tôi khi ấy đã lỡ đứng lại với suy nghĩ đời này phải chinh phục em bằng được. Sau hai năm kiên trì, nhẫn nại, em cho tôi cơ hội đưa về nhà ra mắt người lớn. Từ đó chúng tôi mới trao đổi nhiều hơn để xem có hợp nhau về quan điểm sống không. Em dịu dàng và độc lập, ở bên em tôi rất an tâm, như em tự làm chủ vận mệnh của mình.
Sau khi kết hôn, chúng tôi thuê nhà riêng sống. Em cư xử phải đạo với người lớn hai bên, tôi chẳng có gì chê trách. Việc nhà em cũng chu toàn, không lời kêu ca. Việc cơ quan em làm đâu ra đó. Mẹ tôi chỉ không hài lòng khi em chưa chịu sinh con, em muốn sống chung một thời gian để xem vợ chồng hòa thuận đến đâu. Mẹ trách mà em chỉ im lặng. Rồi tôi nhận lời tham gia công ty mới thành lập với người bạn. Công việc bận rộn cuốn tôi đi với những bữa nhậu cùng đối tác, những lần về nhà người tôi toàn bám mùi bia rượu và khói thuốc. Em chỉ im lặng chuẩn bị đồ cho tôi vệ sinh, có sẵn bát cháo nóng hoặc món canh giải rượu, tuyệt nhiên không phàn nàn hay ca thán.
Tôi đã làm hư mình khi chủ động theo đuổi một khách hàng nữ sau nhiều lần gặp mặt, đi từ công việc chung rồi đến nhà riêng. Khi xong việc, về nhà đối diện với em, tôi bắt đầu thấy tội lỗi và khó chịu về mình. Tôi quát em trong những cơn say, đem chuyện mẹ không hài lòng về em ra nói. Mức độ khó chịu của tôi ngày càng nhiều, đến lúc em cũng mệt mỏi. Dần dần, những bát cháo nóng thưa thớt, em né tránh những đêm tôi về muộn, chuyện vợ chồng em cũng chỉ chiều tôi cho xong việc. Tôi lại sa lầy khi trực tiếp tán tỉnh và chinh phục em thư ký ở cơ quan. Những lần tôi nói đi công tác là đưa em thư ký đi chơi, cô thư ký luôn ngoan ngoãn như con mèo con, biết lấy lòng và làm tôi thỏa mãn bản lĩnh đàn ông. Rồi chuyện đến tai vợ tôi, em đưa hết những hình ảnh kèm lá đơn ly hôn để trả tự do cho tôi. Tôi bảo vợ suy nghĩ cho kỹ nhưng em chỉ im lặng, sau đó chủ động thưa chuyện với mẹ tôi. Tôi càng run sợ với sự quyết tâm ấy của vợ. Có phải em chưa bao giờ yêu tôi nên không muốn níu giữ gì?
May mắn làm sao, con cái đến với chúng tôi khi đơn đã đến tòa. Vợ báo tin có thai khi đôi mắt em ngấn nước, chẳng biết em vui hay buồn. Còn tôi vui lắm, nhờ có con mà vợ sẽ ở lại với tôi. Em cứ trầm mặc. Tôi cắt đứt hết các mối quan hệ kia, cố gắng đi làm rồi về nhà giúp vợ, mua đồ tẩm bổ và đưa em đi khám thai. Vợ chồng tôi nhận được tin vui là em mang song thai, bác sĩ dặn phải cẩn thận vì là thai đầu. Những tháng gần cuối thai kỳ, em tăng cân nhiều, rất khổ sở với đủ cơn đau. Hàng ngày em vẫn thủ thỉ nói chuyện với các con trong bụng cho đỡ đau, các con cũng có phần hiểu tiếng mẹ. Mẹ tôi nghe tin có cháu đã rất vui, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu dễ thở hơn chút.
Ngày vợ đau bụng sinh sớm hơn dự định, em chỉ kịp nhắn cho tôi và gọi báo người lớn rồi bắt taxi đi. Tôi từ công ty chạy thẳng vào bệnh viện và nhận tin đau đớn không tả nổi. Vì sinh khó, sức khỏe lại yếu nên sau khi mổ bắt con, em đã ra đi mãi mãi. Trước khi nhắm mắt, em chỉ kịp nói với tôi về quyển sổ ghi những kiến thức cần chăm con, tiền tiết kiệm và những gì quý giá em cất sẵn trong két sắt, nhờ tôi cố gắng nuôi con thay em. Tôi không rõ mình đã vượt qua thời gian đau khổ đó như thế nào. Mẹ tôi và mẹ vợ vào xin sữa để chăm hai cháu, còn tôi cứ thẫn thờ. Bao nhiêu lời vui buồn, cảm ơn hay xin lỗi chưa kịp nói ra với vợ. Cái tết năm đó buồn nhất trong đời tôi.
Nhờ người lớn hai bên hỗ trợ mà tôi cũng xoay xở để giờ hai con bắt đầu vào tiểu học. Nếu vợ còn sống, chắc hẳn giờ này tự tay em sửa soạn đồ cho các con tới trường, em sẽ là người mẹ tuyệt vời nhất cho các con tôi.
Cảm ơn em đã mang hai thiên thần nhỏ đến cho anh. Anh nợ em một lời xin lỗi. Nếu có kiếp sau, anh nguyện bù đắp cho em. Anh nhớ em rất nhiều.
Phan
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment