Vợ chồng tôi lấy nhau đến nay được 10 năm. Tôi thua kém vợ mọi mặt, từ hoàn cảnh đến học vấn.
Từ lúc quen cho đến hiện tại, mỗi khi vợ giận dỗi tôi luôn là người làm lành trước vì thương em phải chịu thiệt thòi khi lấy người như tôi. Vợ có tuổi thơ êm ấm, học hành đến nơi đến chốn, công việc ổn định; tôi mải chơi nên không học hết cấp hai dù gia đình chẳng có khó khăn gì. Tôi từng trải qua một cuộc hôn nhân trước khi đến với em, lý do tôi và vợ cũ ly hôn là do sinh lý của tôi có vấn đề nên vợ cũ ngoại tình. Em biết chuyện này nhưng vẫn chấp nhận lấy tôi.
Từ ngày cưới em tôi mới biết thế nào là đi du lịch, hưởng thụ cuộc sống. Kinh tế vẫn do em lo là chính vì lương tôi thấp hơn em. Mẹ tôi rất yêu thương em, em cũng chưa từng tiếc bất cứ thứ gì với mẹ, thậm chí tình cảm mẹ chồng nàng dâu còn tốt hơn cả mẹ ruột. Em không biết nấu nướng gì bởi từ bé đến giờ chỉ lo ăn học, tất cả đều do mẹ ruột làm. Tuy nhiên, em có khuyết điểm là mỗi lần gây nhau em hay đề cập chuyện chia tay. Tôi nói rất nhiều lần, em cũng sửa đổi, tuy không đề cập đến chia tay nữa nhưng thường bỏ về nhà mẹ ruột với lý do: "Tại sao em cứ phải sống và chịu đựng anh trong khi em có nhà cửa đàng hoàng"?
Trước khi dịch bùng phát, vợ chồng tôi đi khám hiếm muộn, bác sĩ kết luận nguyên nhân hoàn toàn do tôi. Em muốn đưa tôi đi khám chuyên sâu để chữa, kể cả phải làm phẫu thuật. Tôi theo đạo nên không thể làm thụ tinh nhân tạo được, vợ không hề nghĩ phẫu thuật sẽ nguy hiểm như thế nào, ngược lại còn nói: "Bác sĩ đã chỉ định thì họ sẽ xử lý theo chuyên khoa được; tại anh quá nhát, quá sợ". Tuy nhiên sau đó TP HCM bùng phát dịch mạnh, mẹ tôi mất vì Covid nên chuyện này em không nhắc lại nữa. Lúc này em phải đứng ra gánh vác gia đình, gánh vác luôn tôi vì dịch nên tôi không đi làm, không có thu nhập. Tôi rất biết ơn vợ đã cùng mình vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, em đã vực tôi dậy sau khi mất mẹ. Rồi vì tôi mà em học nấu nướng, những ngày không đi làm em dọn dẹp nhà cửa, nấu món ngon cho tôi. Có vợ ở nhà, tôi đi làm về chỉ việc ăn và nghỉ ngơi, mọi việc vợ làm hết.
Cuối năm, công ty có nhiều dự án nên vợ tôi ít về sớm, đỉnh điểm gây nhau là vợ đi tiếp khách đến tận khuya mới về. Em bảo: "Nếu anh không muốn em có quan hệ xã hội thì em nghỉ làm, anh nuôi em đi". Tôi biết vợ áp lực công việc, cạnh tranh với đồng nghiệp, làm dự án căng thẳng, nhưng không thể vì vậy mà đi nhậu đến tận khuya được. Em nói: "Em đã chu toàn nhà cửa cho anh, anh phải để em có cuộc sống riêng tư. Anh không thể bắt em sau giờ làm phải ở nhà dọn dẹp cơm nước mãi được. Có khi em ở nhà, anh cũng đi uống cà phê với bạn bè. Tại sao đến khi em đi anh lại khó chịu? Chuyện em hẹn anh 10h tối về nhưng câu chuyện trên bàn nhậu cùng đối tác kéo dài làm sao có thể đứng dậy ra về. Anh chưa từng đi tiếp khách nên anh không hiểu".
Chúng tôi lời qua tiếng lại gây nhau lớn rồi trong đêm vợ bỏ về nhà mẹ ruột. Tôi và vợ giằng co quyết liệt, tôi giữ điện thoại của em nhưng em lại lấy cái khác gọi cho mẹ ruột: "Mẹ không qua đón con gấp là có án mạng". Em nói với tôi: "Từ ngày mẹ mất, cảm xúc của anh rất tiêu cực. Em đã cố gắng kéo anh lên nhưng anh cứ mãi không chịu đứng dậy. Mỗi lần anh giận là chửi thề với em, nạt vào mặt em. Em cố để anh sống vui vẻ và không ép anh chữa hiếm muộn nữa mà mỗi lần em nhún nhường là anh lấn thêm một bước. Em không sống với anh nữa". Tôi nói vậy viết đơn đi, tôi ký, vợ bảo: "Anh đề nghị ly hôn thì thủ tục tự làm". Em biết rõ tôi không biết làm, tài sản của mẹ để lại em nói sẽ không đụng đến, giờ tôi có thừa kế nên em nghĩ tôi hơn em rồi. Thú thật tôi không dám xài tiền, muốn tiết kiệm để cho tương lai, nếu không còn vợ tôi còn có của phòng thân. Vợ bảo: "Lỡ em chết trước anh thì sao? Anh ích kỷ không muốn ai đụng vào phần của anh, tiền anh thì anh để dành, còn tiền của em thì anh muốn em chi tiêu cho gia đình".
Giờ vợ bỏ về mẹ đẻ được hơn một tuần rồi, tới tháng đóng tiền internet em không đóng, còn bảo nhân viên liên hệ trực tiếp với tôi. Tiền lương tôi làm đều đưa vợ, giờ em bỏ đi không lo gì nhà cửa và tôi. Tôi đi làm về nhà cửa trống vắng, nhắn tin cho vợ thì em bảo: "Trước mẹ còn sống em không muốn mẹ buồn nên nhịn anh, giờ mẹ mất rồi em không muốn chịu đựng nữa. Đây là lần thứ 2-3 anh làm vậy với em rồi, tại sao em phải hy sinh cho một người như anh để đụng chuyện anh chửi thề vào mặt em"? Giờ tôi phải nói thế nào để vợ bớt nhậu và quay về nhà? Mong các bạn góp ý giúp tôi. Tôi sai ở đâu hay do vợ được nuông chiều quá nên tính tình như trẻ con?
Thành
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment