Nếu ly dị, chồng luôn tuyên bố phải chia con vì anh bảo nuôi con là để nhờ lúc về già. Tôi sợ cảnh các con ly tán.
Tôi 46 tuổi, có công việc và thu nhập ổn định. Vợ chồng tôi ly thân nhiều năm nhưng vẫn chung nhà, cả hai thiếu tình yêu thương và có lối sống quá khác biệt. Tình cảm gia đình ngày một lạnh nhạt, khó có khả năng cứu vãn. Chồng là người ham vui, ngày nào cũng có kèo nhậu, sống vô tâm, thiếu trách nhiệm với vợ con. Anh là người quảng giao nên có khá nhiều mối quan hệ bạn bè. Tôi tự thấy anh hiền, vui vẻ nên để làm bạn thì nhiều người thích. Tuy nhiên trong vai trò là người vợ, tôi thấy quá cô đơn, từng khóc và đau khổ vì anh trong nhiều năm.
Giờ khi đã xác định buông bỏ, không coi anh là người quan trọng của cuộc đời mình nữa, tôi thấy cuộc sống dễ chịu hơn. Chồng không ngó ngàng gì đến nhà cửa tôi cũng kệ vì đã xác định không cần anh, cũng quá quen với việc quán xuyến mọi thứ trong ngoài. Chồng không để ý đến cảm xúc, mong muốn của tôi, làm tổn hại hình ảnh của tôi trong mắt nhiều người, tôi cũng kệ. Lúc các con ốm hay vợ ốm nặng anh có bỏ mặc, tôi vẫn bình thản tự lo. Đối với con cái, anh chỉ có mỗi việc cơ học là góp chi phí nuôi con hàng tháng, đưa đón con đi học nhưng cũng bữa đực bữa cái. Có hôm vì cuộc nhậu với bạn mà anh bỏ mặc con một mình ở trường, nhất quyết không chạy đến đón cháu về, bắt cháu tự đón xe ôm trong khi cháu nói không có chìa khóa vào nhà. Sáng nào đi học con cũng phải gào réo, khóc lóc vì sợ trễ giờ, trong khi bố cứ ậm ờ, ngái ngủ.
Chắc bạn đọc sẽ trách tôi kém cỏi từ khi tìm hiểu để bước vào cuộc hôn nhân cho đến cách xử lý hiện tại. Tôi biết điều đó. Từ ngày cưới tôi đã cảm thấy bất an vì anh quá thay đổi so với lúc đầu quen biết. Vậy mà tôi không dám quyết định gì, cứ ngần ngừ bước tiếp vì nặng nợ với mối quan hệ kéo dài nhiều năm, vì sự thân thiết của hai bên gia đình. Thời gian đầu, khi anh chưa có gì trong tay, tôi thấy anh khá hiền lành, vui vẻ. Sự vô tâm, hời hợt của anh với gia đình nhỏ ngày càng thể hiện rõ sau khi kết hôn. Sau nhiều năm khổ sở, tôi ly thân, thực lòng cũng mong đây là giải pháp để chồng thay đổi mà anh vẫn vậy nên dần hết hy vọng.
Bé lớn nhà tôi đang tuổi trưởng thành nên cháu có vẻ thất vọng về bố, không gần gũi với bố cho lắm, anh khá cay nghiệt với con, thường buông những lời lẽ nặng nề. Bé sau còn nhỏ nên vui vẻ, vô tư, nếu giành con chắc chắn chồng sẽ giành bé nhỏ. Tôi không cam tâm vì chồng sống phóng khoáng, giao hẳn các con cho chồng chăm sóc có vẻ không ổn, mà để các cháu chia cắt mỗi người mỗi nhà cũng tội chúng. Tôi chỉ mong muốn chồng tìm thấy người mới phù hợp, lúc đấy sẽ không phải lo lắng vì việc anh giành quyền nuôi con nữa.
Hiện tại, các cháu nhà tôi vẫn ngoan ngoãn, học hành, tư tưởng tốt. Chắc các cháu đã quá quen với vai trò của bố và tin cậy vào người mẹ vẫn tỏ ra ổn về mọi thứ. Nếu ly dị, chúng tôi có tài sản chia đôi đủ cho mỗi người có cuộc sống ổn định, có nhà cửa riêng. Tôi là kiểu người truyền thống, hướng nội, chỉ tập trung vào công việc và con cái, bài học thất bại trong hôn nhân đã quá đủ nên thấy không còn nhu cầu cảm xúc riêng tư. Tôi bằng lòng với những gì mình có hiện tại, điều khó xử là không biết làm sao với chồng. Anh không chịu ly dị, trước đây đã mấy lần không chịu nổi tôi đưa đơn mà anh không ký.
Bây giờ tôi sợ anh đòi chia con. Để thêm 5-7 năm nữa, đợi khi các cháu đủ vững vàng mới ly hôn thì tôi lại thấy mình bất nhẫn, già rồi mà ăn ở không yên. Là phụ nữ nên tôi sống một mình cũng tự lo được, còn chồng tuổi càng cao càng khó có cơ hội để lập gia đình mới, khi ấy các con sẽ không yên ổn vì cả bố lẫn mẹ tuổi già đều ở một mình. Bạn đọc sáng suốt có thể ném gạch đá tôi bao nhiêu cũng được, ít ra cũng giúp tôi biết mình đang sai ở đâu và nên làm gì. Cảm ơn bạn đọc rất nhiều.
Thảo
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment