Tôi 25 tuổi, bạn trai hơn sáu tuổi, yêu nhau ba năm, có ý định cưới vào năm sau.

Anh là mối tình đầu của tôi, luôn chu đáo, tinh tế và rất trưởng thành. Anh cũng dạy tôi rất nhiều điều trong cuộc sống lẫn công việc. Khi bắt đầu tìm hiểu, chúng tôi đã nhận rõ sự khác biệt khá lớn, anh trưởng thành, tôi vẫn trẻ con.

Tôi mới đi làm hai năm, thu nhập hiện tại khoảng 15 triệu đồng. Thu nhập của anh gấp đôi tôi. Thu nhập tôi còn bấp bênh nên chỉ đủ tiêu, không có dư. Khi công việc thuận lợi, lương tôi tăng dần, anh chỉ tôi cách tiết kiệm, đầu tư từng chút một và giờ tôi có gần 50 triệu đồng tiền tiết kiệm. Năm nay, bố mẹ tôi làm nhà, dự tính làm xong sẽ nợ khoảng 500 triệu đồng.

Tôi có ý định góp với bố mẹ 100 triệu đồng, nếu công việc ổn định, không ốm đau hay nghỉ dịch thì trong vòng sáu tháng tới tôi có đủ. Chị gái chưa lấy chồng, cũng góp 100 triệu đồng. Bố mẹ ở quê làm ruộng, bán tạp hóa nhỏ, đủ ăn. Sau tôi còn có em trai học đại học năm thứ hai chủ yếu là chị gái tôi lo, thỉnh thoảng tôi giúp một ít cho em đóng học phí. Em học online ở quê nên đỡ được phần nào tiền phòng trọ.

>> Bạn trai chỉ im lặng mỗi khi xảy ra mâu thuẫn

Chưa biết chắc làm xong nhà bố mẹ sẽ nợ bao nhiêu nhưng tôi sẽ phụ giúp đến khi nào trả hết nợ thì thôi. Tôi cũng nói với bạn trai, anh ủng hộ vấn đề này. Anh cũng đồng tình chuyện phụ giúp một phần kinh tế khi bố mẹ tôi về già. Anh không còn bố mẹ.

Một hôm tôi nói với anh về ý định mua chiếc điện thoại cũ khoảng 10 triệu đồng. Tôi đang dùng máy điện thoại vừa tiền anh tặng được hơn một năm, hay bị đơ, chụp hình xấu. Anh cho rằng tôi không nên mua điện thoại đắt tiền, chỉ nên mua cái năm, bảy triệu đồng, dùng cũng rất tốt. Lương tôi còn thấp, không nên dùng điện thoại đắt tiền. Nghe anh nói thế tôi rất bực, chắc anh nghĩ tôi không thể mua nổi điện thoại 10 triệu đồng. Tôi không nợ ai ngoài việc đang cố tiết kiệm cho bố mẹ xây nhà. Việc mua điện thoại không phải ngay bây giờ mà tôi chỉ lên kế hoạch cuối năm mới mua, cần phải đưa tiền cho bố mẹ trước, với lại một khi dùng là sẽ dùng lâu dài, vì vậy mới có suy nghĩ mua điện thoại xịn một chút.

Anh nói tôi không có kế hoạch tài chính cá nhân, sang năm cưới rồi còn có con, phải thuê nhà ở thành phố nữa. Anh bảo tôi nên tập trung vào những điều quan trọng của cuộc sống thay vì những thứ màu mè, sến súa, ví dụ như quan tâm gia đình, rèn luyện sức khỏe bản thân, chăm thể thao lên. Tôi lại lười, chẳng khi nào tập được ba buổi. Anh hay mua sách, khuyến khích tôi đọc để mở mang đầu óc hơn. Tôi biết ý của anh rất tốt nhưng từ trước đến nay chưa dám mua gì cho bản thân quá đắt đỏ vì lương thấp. Anh chê tôi trẻ con, bảo tôi phải suy nghĩ lại trước khi tiến tới hôn nhân bởi nếu hai người có quan điểm tài chính, tiền bạc khác nhau thì cuộc sống hôn nhân rất rắc rối. Để kết hôn phải chuẩn bị nhiều thứ, trong đó cần có tài chính ổn định. Quả thật, nếu cưới ngay tôi chưa sẵn sàng, chưa chuẩn bị gì, chắc anh phải đợi thêm hai năm nữa.

Yêu ba năm, tôi biết anh không phải con người kẹt xỉ bởi trước giờ đi chơi anh luôn trả tiền, thỉnh thoảng để tôi trả những khoản lặt vặt thôi. Những ngày lễ, kỷ niệm gì anh luôn gửi lời chúc và mua quà cho tôi. Anh luôn bảo việc gì không hợp lý thì anh sẽ không chi dù chỉ một đồng. Hôm qua tôi hỏi thẳng anh, sau này liệu anh có dám bỏ tiền ra mua cho tôi chiếc điện thoại đời mới không? Anh giận lắm, bảo hơn ba năm yêu nhau, tôi không cảm nhận được gì về con người anh, nhắm mắt để yêu hay sao mà lại hỏi như thế.

Tôi và anh đang căng thẳng vì chuyện này, không ai chịu nhận mình sai. Anh nói tôi nên gửi bài lên đây để nhận được sự góp ý của mọi người. Tôi có nên mua điện thoại đắt tiền khi đang còn phải phụ giúp bố mẹ? Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top