Chuyện về anh tôi đã diễn ra hơn 20 năm vẫn không thể giải quyết.

Ba mẹ đều làm công chức ở một tỉnh thuộc Trung Trung Bộ, có ba người con, anh chị và tôi. Tôi 33 tuổi, đã lập gia đình và có hai con, cuộc sống tương đối đầy đủ, có nhà cửa và công việc ở Sài Gòn. Chồng và tôi đều làm công ăn lương. Tính chồng khá dễ chịu, có trách nhiệm với gia đình. Bố bị tai biến và mất lúc tôi học năm thứ ba đại học. Chị gái lớn hơn tôi bốn tuổi, chưa lập gia đình, đang làm nhân viên văn phòng tại Sài Gòn. Anh trai 40 tuổi, sống ở quê với mẹ.

Gia đình tôi khá hạnh phúc. Biến cố ập tới khi anh tôi đang học lớp ba, đi chăn bò bị bạn ném đá trúng đầu, lúc đó không biết, chỉ cầm máu cho anh, tới năm anh học lớp tám thì bị động kinh. Anh tôi sống với các loại thuốc đông tây từ đó. Ba là con trưởng, anh là đích tôn của dòng họ, khi anh bị như thế ba buồn rồi sinh ra rượu chè. Mỗi ngày sau giờ dạy ba đều say xỉn, quát nạt, kiếm chuyện với vợ con. Mẹ con tôi sợ hãi khi ba như vậy, bao nhiêu muộn phiền ba đều trút giận lên vợ con. Rồi đến ngày ba đi làm và bị mất do tai biến.

Mẹ thương con nên chịu đựng, lâu dần sinh ra nói nhiều. Mẹ thật thà, nói năng không suy nghĩ nhiều nên thường không được lòng mọi người. Tôi cảm giác như mẹ nói để giải tỏa cảm xúc. Cũng vì thương anh phải mắc bệnh vậy suốt đời nên mẹ bù đắp bằng việc nuông chiều anh. Anh từ một cậu lớp trưởng trở nên tự ti, mặc cảm, thay đổi từ bệnh tình cho tới tính cách. Ban đầu căn bệnh của anh chỉ vài tháng mới lên cơn một lần, dần dần bệnh rất nặng, có thể lên cơn bất cứ lúc nào, tần suất tăng lên, mỗi lần như vậy anh lại vùng lên bỏ chạy. Anh đi viện thường xuyên hơn, đầu năm đến giờ đã ba lần.

>> Lo lắng cho bố mẹ khi vợ chồng tôi định ra riêng

Mẹ đang ở cùng chăm sóc anh. Mỗi lần anh lên cơn, mẹ lại giúp anh không đụng vào tường hay tủ, kéo anh lại khi anh bỏ đi. Lần gần đây nhất mẹ bị anh bồng rồi ném xuống đường. Mẹ bị chấn thương mấy đốt sống, di chuyển khó khăn, mất một thời gian mới đi lại được. Anh ngày càng hỗn láo, ra vẻ ta đây. Từ khi ba mất, anh lộng hành, không ai nói được, muốn ăn thì ăn, muốn làm gì thì làm, xin tiền mẹ không cho lại kiếm chuyện rồi không cho mẹ ngủ. Nhiều lần mẹ sợ hãi chạy sang nhà bà con hàng xóm ngủ nhờ. Anh đập phá đồ đạc trong nhà rất nhiều lần khi không vừa ý chuyện gì đó. Anh mấy lần đòi tự tử, rồi đến uống thuốc quá liều, cả gia đình đều biết anh không dám nhưng anh vẫn dọa để cả nhà sợ.

Mới đây anh thương một chị, lâu lâu chị đó về nhà tôi ngủ lại, không cưới hỏi vì chị chưa ly dị, chị bị lừa kết hôn lâu rồi. Chị thua anh gần 10 tuổi, không được nhanh nhẹn, không thể chăm sóc lúc anh bệnh. Rồi có một chuyện xảy ra, mẹ chị không đồng ý cho anh lên nhà chị nữa. Anh về gây chuyện với mẹ, hai ngày liên tiếp mẹ chạy lên nhà chú ngủ nhờ, anh lại đòi đốt nhà. Tôi mới xây lại cho mẹ, đồ đạc anh phá tôi cũng mua lại, thi thoảng gửi tiền biếu mẹ, thêm cả lương hưu nữa nên mẹ sống cũng đủ. Mẹ cần gì tôi mua, thương mẹ nên tôi không để mẹ thiếu hụt tiền bạc. Tôi cũng thương anh nên khuyên răn anh đủ điều. Anh ném không biết bao nhiêu cái điện thoại, tôi đều mua lại để anh có cái dùng sau khi đã hứa hẹn thay đổi.

Lớn lên trong gia đình như vậy nên tôi tự thấy mình cũng bị ảnh hưởng tâm lý. Tôi đọc sách để thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực, tìm tới chuyên gia tư vấn tâm lý. Tôi được khuyên không nên tiếp xúc những mối quan hệ như thế, nhưng đó là anh trai và mẹ, làm sao tôi đứng nhìn được. Tôi không thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ họ khi bản thân cũng như thế. Mỗi lần khuyên mẹ, mẹ cũng thương anh nên nói kiểu bảo thủ, tôi lại nói mẹ, lúc sau mẹ suy nghĩ lại thấy tôi đúng nên im lặng. Như tối nay cũng vậy, tôi thấy tâm lý mẹ không được bình thường do luôn sống trong sợ hãi. Tôi khuyên mẹ nghe nhạc thiền, kinh phật để tâm an, bớt lo lắng.

Tôi đã tính rất nhiều phương án, cả việc đưa mẹ vào sống với mình rồi để anh sống một mình và cung cấp tiền cho anh. Thế nhưng lỡ anh bệnh thì sao? Hay tôi đưa anh vào một nơi nào đó họ chăm anh suốt đời, cả gia đình đã đồng ý, nếu không có thể tôi sẽ mất mẹ khi anh cứ như vậy. Mẹ đang tồn tại chứ không phải sống, trong khi mẹ gần 70 tuổi rồi. Trong bài viết tôi ít nhắc tới chị gái vì chị sống khép kín, làm chỉ đủ sống, đang ở trọ, hay giận dỗi, không chia sẻ với mọi người. Mọi việc tôi có hỏi thì chị cũng ậm ừ, lâu dần tôi không nói, chỉ quan tâm tới mẹ.

Tôi thật sự rất rối, nói mẹ thôi kệ anh mỗi khi anh lên cơn, mẹ cứ hướng dẫn anh như thế rất nguy hiểm, anh làm gì sao mẹ chống lại được. Về điều kiện kinh tế, gia đình tôi có thể mua hoặc thuê một căn chung cư cho mẹ vào Sài Gòn ở với chị gái vẫn được. Giờ phải làm sao với anh tôi? Có nơi nào giúp người như anh sinh sống suốt đời không? Xin cảm ơn các bạn rất nhiều.

Phương

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top