Tôi và em quen nhau được sáu năm, khi mới quen tôi 28 tuổi và em 20 tuổi, giờ chúng tôi đứng trên bờ vực của sự tan vỡ.

Thời gian đầu chúng tôi làm hai công việc khác nhau, quen chừng một năm thì công ty tôi tự đứng ra thành lập đã phát triển lớn mạnh nên tôi đã ngỏ ý với em về phụ. Chúng tôi dự định kết hôn thì dịch Covid ập đến, công ty tôi bị ảnh hưởng, nợ nần nhiều, từ doanh thu 40 tỉ đồng mỗi tháng còn 100 triệu đồng mỗi tháng dẫn đến phá sản. Tôi bể nợ và chìm trong nợ nần gần ba năm. Khoảng thời gian này em vẫn ở bên và là chỗ dựa tinh thần cho tôi, tôi rất trân trọng điều đó. Gia đình tôi và em thuộc diện nghèo, trong thời gian tôi bể nợ, cả hai chỉ đủ ăn chứ không có dư để lo cho gia đình đôi bên, ngoài ra còn nợ tiền hụi họ.

Áp lực tiền bạc cộng thêm ba mẹ bạn gái đã già và hay bệnh nên em cho tôi hai lựa chọn: Một là em muốn cùng tôi bỏ xứ đi làm thuê, hưởng lương tháng rồi để dành gửi về nhà. Hai là tôi ở lại tiếp tục công việc kinh doanh của tôi, em đi làm thuê để lo cho gia đình và cả hai chia tay. Tôi cảm thấy mình vô dụng khi bạn gái đã phí hết tuổi thanh xuân ở bên mình mà mình không lo được gì cho em, giờ để em phải chịu khổ như vậy.

Tôi không thể chọn phương án một vì ba mẹ mình cũng già, đi xa chẳng may có chuyện sẽ không có ai lo. Tôi cảm thấy có khả năng vực dậy công việc của mình, mỗi tháng vẫn kiếm được trên 30 triệu đồng, trừ ăn uống ra còn dư 15 triệu đồng, chia ra gửi về nhà hai bên vẫn hơn là đi làm thuê.

Tôi phân tích như vậy nhưng bạn gái không chịu, cứ nhất quyết ra làm thuê. Mọi người có thể cho tôi xin lời khuyên, chân thành cảm ơn.

Quang Hòa

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top