Vợ chồng tôi kết hôn được hai năm, có bé trai kháu khỉnh. Chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng từ khi mới cưới vì anh là con trai một.

Thực tế bố có một cô con gái riêng nữa nhưng chị đã lấy chồng và ở riêng; với lại bố mẹ gần 70 tuổi rồi. Lý do nữa là hiện tại chúng tôi chưa dành dụm đủ tiền để mua căn nhà riêng nên cũng chưa tính tới việc chuyển ra riêng.

Tôi là người gốc miền Trung, tính đơn giản, thật thà, nói chuyện không được khéo, có gì không bằng lòng tôi sẽ im lặng. Bố mẹ chồng người Bắc, sống ở thành phố khá lâu nhưng rất cổ hủ, từ lối sống, suy nghĩ, đồ dùng, bài trí trong nhà. Biết là người lớn tuổi khó thay đổi tính nhưng kiểu rất gia trưởng và bảo thủ của bố mẹ chồng đôi khi làm tôi stress khi sống cùng.

Mẹ chồng suốt ngày kể tôi nghe về ông này bà kia gian manh, xảo trá, mưu mô, tính hạ độc bà, toàn chuyện tiêu cực. Bà nhìn ai cũng là người xấu, đôi khi tôi sợ bị ảnh hưởng bởi tính tiêu cực của bà, rồi con tôi sẽ học tính đó từ bà. Bố chồng cực kỳ gia trưởng, ích kỷ, xấu bụng, lúc nào cũng nằm một chỗ coi tivi, bắt mẹ chồng tôi bưng bê, cơm nước tận nơi; trong khi bố rất khoẻ, có thể đi đánh tenis. Đôi khi tôi thấy cuộc sống của mẹ thật kinh khủng. Mẹ chiều chuộng phục vụ nhưng sau lưng lại chửi rủa bố cho tôi nghe. Suốt ngày tôi nhìn và nghe thấy những thứ không mấy đẹp đẽ, thấy cuộc sống mình thật mệt mỏi.

Bố mẹ chồng tôi còn có thói quen dùng đũa của mình ngoáy liên tục vô đĩa thức ăn hoặc bát canh chung của cả nhà. Đỉnh điểm là thời gian tôi mang bầu, khi nhìn thấy cảnh đó là tôi phát ói, thế nhưng tôi lấy lý do là nghén mùi thức ăn để bố mẹ khỏi nghĩ ngợi. Nếu góp ý, tôi cũng chẳng biết phải nói như thế nào. Đôi lần chồng cũng ăn kiểu vậy, tôi liền nói nhanh: "Anh dùng đũa sạch và muỗng để múc, còn người sau ăn nữa mà". Tôi hy vọng bố mẹ nghe để thay đổi nhưng chắc là thói quen nên không thể.

Từ ngày có con, tôi thấy mình bận rộn hơn rất nhiều, sáng dậy sớm 6h nấu thức ăn riêng cho con, lo cơm nước cho cả nhà xong vội vàng đi làm cơ quan; tối về phải nhanh chóng cho con ăn rồi cho con đi ngủ đúng giờ. Các bạn cũng biết trẻ sơ sinh thường 6-7h tối là phải ngủ rồi. Tôi cứ quần quật thời gian như vậy, đi làm về là lao đầu vô dọn dẹp chén bát để bẩn cả ngày, cơm nước, ăn vội bát cơm là ẵm con đi ngủ liền. Chồng thường sẽ giúp tôi rửa chén sau đó. Đôi khi chồng cũng mệt sau khi đi làm cả ngày nên để luôn đống chén bát đó, bố chồng lại chửi um cả nhà, dùng những lời lẽ khó nghe để miệt thị vợ chồng tôi. Tôi chỉ mong bố mẹ có thể hiểu giúp chúng tôi một lần. Đi làm cả ngày về chúng tôi cũng cố làm rất nhiều việc, sau đó tranh thủ cho con ngủ, đêm cứ hai tiếng con lại dậy một lần. Thậm chí những đêm con đau ốm, vợ chồng thay phiên ẵm bồng, ông bà nào hay biết.

Sống cùng con cháu, tôi tưởng ông bà cho rằng đó là niềm vui, ai ngờ cứ giữ cháu là than thở, kể công. Tôi chỉ cảm thấy sao ông bà ích kỷ quá, đáng lẽ phải hạnh phúc, vui mừng khi hàng ngày được chơi cùng cháu. Trộm vía con tôi khá ngoan, suốt ngày chỉ chơi đùa, ít tiếng khóc. Người ta có nói, tài sản về già cũng chỉ còn lại con cháu, vậy mà tôi cảm thấy ông bà không thiết tha gì. Chúng tôi dự tính thuê nhà ra riêng để cuộc sống đỡ rắc rối hơn, có thể tự do nuôi dạy con. Tôi không sợ cảnh phải chăm bố mẹ về già nhưng hiện tại bố mẹ vẫn tự lo cho nhau được, chúng tôi phải tranh thủ ra riêng sớm để tận hưởng cuộc sống riêng, vài năm cũng được, rồi lại quay về chăm sóc bố mẹ. Các bạn nghĩ chúng tôi có nên ra riêng không? Nên lấy lý do gì cho hợp lý để xin phép bố mẹ chồng ra riêng? Cảm ơn các bạn đã đọc.

Hiền

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top