Ngày trước, anh làm nhiếp ảnh, sau có duyên được quay một video ca nhạc nhỏ, rồi bắt đầu dấn thân vào con đường làm video.
Anh luôn mơ ước được quay một bộ phim kinh dị tâm lý, loại phim mà tôi hay nói sẽ ủng hộ nếu phim được ra rạp. Thật ra, để có thể quay một video ca nhạc không dễ chút nào, đặc biệt là khi người ta làm với cả một ekip, còn anh chỉ có một mình, khó khăn không kể hết. Mỗi lần chuẩn bị quay là anh trằn trọc vì lên ý tưởng kịch bản, tiền trạm để chọn ra góc máy đẹp nhất, lựa chọn địa điểm, thậm chí đôi khi còn lựa chọn cả quần áo cho diễn viên.
Mọi người thường nói chỉ cực mỗi đoạn lên ý tưởng thôi, còn đi quay và hậu kỳ thì đơn giản, với anh không hề như vậy. Máy quay phim gắn liền với gimbal (dụng cụ hỗ trợ chống rung) nặng hơn chục ký, vậy mà anh mang vác suốt mấy ngày liền, bất kể sáng đêm. Hậu kỳ lại càng căng thẳng hơn, tốn mất cả tuần lễ để cắt ghép và chỉnh sửa, sau đó lại cả tuần chỉnh màu. Hầu như mỗi ngày ngoài 6 tiếng đi ngủ, còn lại anh dùng cho việc chỉnh sửa video, rồi đau vai gáy và cột sống triền miên.
Vậy mà khi đưa bản demo cho marketing, họ chê tới lui, sau đó tự ý chỉnh sửa và không hề tôn trọng đạo diễn. Để hiểu và có thể làm việc với ekip sản xuất âm nhạc, anh phải tìm hiểu và hẹn cả những người bạn nhạc sĩ để học thêm về âm nhạc, nghiên cứu cả nghìn video, đọc cả trăm cuốn sách. Rồi tất cả luôn bị bác bỏ vì làm như thế không bắt "trend", không hợp thời. May sao, anh luôn chắc chắn với quan điểm của mình, mỗi sản phẩm anh đều rất nâng niu và dành cho nó một sự chỉn chu nhất có thể.
Qua bài viết này, tôi chỉ mong mọi người có thể thay đổi cách nhìn nhận về môn nghệ thuật thứ bảy này. Anh hay nói với tôi, khán giả bây giờ khó tính lắm, mình phải đặt yêu cầu cao với sản phẩm mới có thể bắt kịp với tư duy vượt thời đại của nhiều người. Bạn trai tôi là một đạo diễn, tôi luôn nói điều ấy với vẻ tự hào nhất. Vài dòng tâm sự mong nhận được sự đồng cảm từ các bạn.
Huyền
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment