Tôi vừa đọc bài: “Phải tìm người yêu tôi nhiều hơn bản thân”. Tôi thấy mình trong bài này nên muốn chia sẻ chuyện bản thân.

Tôi 28 tuổi, lập gia đình được 3 năm, trước đó tôi và anh yêu 5 năm. Tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc; bố gia trưởng, bảo thủ và nóng tính, hay có thói quen chửi bới mọi người từ việc nhỏ đến lớn.

Từ hồi 4-5 tuổi tôi đã chứng kiến cảnh mẹ khóc mỗi khi bị bố quát mắng vô lý. Mẹ nhiều lần tâm sự với tôi rằng nếu biết trước hôn nhân như thế này sẽ không bao giờ cưới. Vậy mà mỗi khi bố tôi nổi giận, nhiều lần lấy chuyện ly hôn ra đe dọa, mẹ lại cam chịu và cho qua mọi thứ. Biết cảnh gia đình không hạnh phúc khủng khiếp như thế nào nên tôi rất sợ tình yêu và hôn nhân. Những người lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, đầy đủ tình thương của cha mẹ có lẽ không thể hiểu được nỗi sợ của những đứa trẻ như tôi.

Khi còn bé, lúc nào tôi cũng cố gắng để lấy lòng bố, nhưng chỉ cần làm phật ý ông thì lập tức người bố trước mặt tôi biến mất, chỉ còn một gương mặt nhăn nhúm, giận dữ, mạt sát tôi bằng những lời lẽ tàn tệ nhất. Mẹ tôi lúc nào cũng là người ngoài cuộc, bà cam chịu và không lên tiếng bảo vệ bản thân và con trước những lời cay nghiệt của bố. Nhiều lúc tôi tự hỏi liệu có ai yêu thương mình ngoài mình không? Sao tình thương mình nhận được méo mó như vậy? Mình trao đi tình yêu thương, hy vọng quá nhiều để làm gì khi kết cuộc cũng là người ta bỏ mình mà đi?

Lớn lên, do ngoại hình khá xinh xắn nên tôi được nhiều người theo đuổi, tuy nhiên không thể mở lòng với ai cả. Tôi nhìn ai cũng thấy những khiếm khuyết, sợ người ta yêu mình không đủ nhiều, hoặc yêu mình chỉ vì vẻ bề ngoài; giờ đang theo đuổi thì như thế nhưng khi đã chinh phục thành công rồi sẽ như thế nào? Theo tôi, thời gian theo đuổi và độ cuồng nhiệt không phải là thước đo cho tình yêu. Có người từng theo đuổi tôi điên cuồng tới mức mỗi lần đi đâu tôi đều không dám đi một mình vì quá sợ hãi, đó có phải là tình yêu thật sự đâu.

Rồi tôi gặp anh. Lúc anh ngỏ lời, tôi nói: "Em chưa sẵn sàng, muốn mình tìm hiểu vài tháng nữa". Tính tôi rất rõ ràng trong tình yêu, người ta không chấp nhận thì cả hai chấm dứt sớm để đỡ mất thời gian của nhau. Anh đồng ý với lời đề nghị của tôi. Trong khoảng thời gian ấy, tôi không thử thách anh gì cả, chỉ quan sát những hành động, lời nói anh dành cho tôi và những người xung quanh. Sau khoảng 3 tháng, tôi quyết định nhận lời yêu của anh. Đến khi chúng tôi cưới nhau, nhiều người khá bất ngờ vì trước và ngay cả trong khi yêu anh, có nhiều người ngoại hình, sự nghiệp và gia cảnh tốt hơn anh theo đuổi mà tôi vẫn chọn anh làm chồng. Càng tiếp xúc nhiều, thấy cách anh yêu tôi, thấy cách anh sống và đối đãi với mọi người thì tôi càng yêu hơn.

Tuy nhiên, những ngày sắp cưới và khoảng thời gian đầu hôn nhân, tôi bị khủng hoảng trầm trọng. Vẫn biết anh yêu mình nhưng tôi lại sợ tình yêu của anh không đủ lớn để có thể tiến tới hôn nhân. Rồi tôi sợ hạnh phúc sẽ tan vỡ, những ký ức thời thơ ấu lại ùa về, ám ảnh. Tôi soi mói từng ly từng tí những lời nói, hành động của anh. Chúng tôi cãi nhau nhiều và đứng trên bờ vực chia tay. Tôi hay quát anh và giận dỗi vô lý, sau mỗi lần như vậy lại thấy ghét bản thân, thấy mình không khác gì bố ngày xưa. Tôi quyết định đến bác sĩ tâm lý để trút hết nỗi lòng của mình. Sau một thời gian, tôi hiểu hơn về những khúc mắc nội tâm, không còn xét nét anh nữa và dần dần tình yêu của chúng tôi trở lại, nhiều hơn cả lúc xưa. Tôi dần quên đi nỗi sợ không được yêu thương, mở lòng với anh hơn.

Giờ đây tôi hạnh phúc với chồng. Chúng tôi cùng đi làm, tối về làm việc nhà, anh và tôi có thể thẳng thắn thảo luận mọi chủ đề, tiền bạc đều góp vào quỹ chung, mọi việc trong nhà đều bình đẳng. Chúng tôi hợp tính, hợp về chuyện tình dục và quan điểm sống. Anh vẫn chín chắn và trưởng thành như hồi mới yêu, luôn khiến tôi có cảm giác an toàn trong tình yêu. Trước đây tôi không muốn có con vì sợ hôn nhân thất bại sẽ khiến con cái đau khổ, giờ tôi sẵn sàng để có con với anh.

Nếu duyên số không đưa đẩy để được gặp anh, có lẽ giờ đây tôi vẫn đi tìm tình yêu của cuộc đời mình. Nhưng nếu tôi không thay đổi, không làm chủ được cảm xúc và vẫn lệ thuộc quá nhiều vào tình yêu của anh, có lẽ tôi không có được hạnh phúc như bây giờ.

Đọc hai bài của chị và nhìn lại chặng đường yêu của mình, tôi vẫn thấy việc cố gắng đi tìm tình yêu đích thực, cho mình thời gian để tìm hiểu trước khi yêu không có gì sai cả, nhất là khi mình đã biết cảm giác bị tổn thương kinh khủng như thế nào. Có điều mình cũng phải chấp nhận sự thật là không có nhiều người đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chúng ta cũng nên suy nghĩ giữa hai tình huống đâu là tốt hơn: Sống độc thân, liệu mình có chịu được sự cô đơn không? Một cuộc hôn nhân làng nhàng, mình có chịu được thứ tình cảm làng nhàng đấy không? Vẫn có xác suất để gặp người phù hợp với tất cả các tiêu chí của mình, nhưng nên suy nghĩ tới rủi ro rơi vào một trong hai tình huống kia. Mình cũng nên đặt câu hỏi: "Thế nào là tình yêu đủ lớn để khiến mình thấy hài lòng"?

Giờ tôi nhận ra tình yêu của người khác dù có lớn cách mấy cũng không thể bù đắp đi những tổn thương cũ, tình yêu của người yêu không thể thay thế cho tình yêu của bố mà tôi luôn khao khát khi còn nhỏ. Thế nhưng tình yêu của anh dành cho tôi khiến tôi trở nên tốt hơn lên, không còn sợ yêu thương nữa, khiến tôi biết yêu bản thân. Tôi cũng chưa bao giờ hối hận vì đã từ chối những người theo đuổi ngày xưa, cũng như không hối hận về việc đã dành thời gian tìm hiểu trước khi nhận lời yêu anh. Với tôi, việc sống độc thân tốt hơn nhiều một cuộc hôn nhân mà tình yêu không đủ lớn để khiến cả hai có cảm giác yên tâm và hạnh phúc. Chúc tác giả bài viết trên sớm có được sự bình yên và hạnh phúc trong tâm hồn.

Nguyệt

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top