Tôi sống nội tâm, thiên về tình cảm, không lụy tình hay si tình gì, cũng không thích theo đuổi đàn ông. Tôi có lòng tự trọng và kiêu hãnh.

Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời là để bản thân sống trong vùng an toàn và sự bao bọc quá lâu nên dần mất đi kinh nghiệm, kỹ năng sống, năng lực tư duy để tự bảo vệ mình. Điều này vô hình tạo ra cho tôi một bi kịch. Trong những trang sách viết về cuộc đời, viết rồi lại xóa rồi lại viết, thậm chí có những trang xé đi vẫn chưa có dòng nào thể hiện tôi sẽ gặp biến cố lớn, làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi. Tôi bị cưỡng bức bởi chính người mình tin tưởng.

Sự việc xảy ra quá đột ngột và bất ngờ khiến tôi trở tay không kịp. Lần đó tôi phải nằm viện điều trị một thời gian dài, luôn mang một tâm trạng bi quan cùng cực với muôn vàn câu hỏi tại sao. Tôi thực sự không cam lòng. Không may tôi bị hội chứng PTSD, hậu quả của hội chứng này là tôi rất sợ chuyện quan hệ, chỉ cần thoáng nghĩ đến sẽ nhìn thấy hình ảnh mình từng tổn thương, quằn quại với cơn đau, thấy mình được đưa đi cấp cứu trong đêm hè vắng lặng... Rồi tôi đọc báo, tìm hiểu, hầu như ai cũng có chung một câu trả lời, hôn nhân không có quan hệ thì sẽ không có được hạnh phúc. Phát hiện ra điều này tôi mới biết giấc mơ về một gia đình hạnh phúc hoàn toàn tan vỡ.

Một lần, tôi vô tình nhìn thấy bài viết của anh trên mục Hẹn hò, bất ngờ và cũng vui mừng lắm. Thì ra trên đời này vẫn có kiểu người tôi đang tìm kiếm, chứng tỏ hy vọng của mình không hoàn toàn bị dập tắt. Tôi đọc bình luận của mọi người, bắt đầu tìm hiểu về tình huống hiếm hoi này. Sau đó tôi gửi mail làm quen. Thư gửi đi tôi hồi hộp chờ đợi, một tuần trôi qua vẫn không thấy kết quả. Tôi không chịu bỏ cuộc, tiếp tục gửi thư lần hai. Kỳ thực, ông trời không phụ lòng người có tâm, lần này tôi được anh hồi đáp. Chúng tôi cứ viết mail trao đổi, chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống, có nhiều điểm rất hợp nhau. Tôi đề nghị anh chỉ nói chuyện qua mail cho đến lúc thích hợp thì gặp, ngoài ra không trao đổi các phương tiện thông tin liên lạc khác, anh đồng ý.

Vì giãn cách xã hội nên cả hai cứ liên lạc qua mail như thế trong suốt nửa năm. Anh cũng đưa ra nhiều ước hẹn nhưng tôi đều nói tất cả chỉ được tính khi chính thức gặp nhau, đôi khi nói chuyện qua mạng hợp nhưng gặp thực tế lại không. Trong lòng vui mừng nhưng tôi không muốn cho bản thân nhiều hy vọng, sợ lại thất vọng. Điều tôi cần là thực tại chứ không phải ảo ảnh.

Đến ngày thành phố mở cửa, anh háo hức mong chờ, bảo tôi sắp xếp cuộc hẹn để cả hai chính thức gặp gỡ, có thể hiểu nhau hơn và cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc trong tương lai. May mắn thay, gặp nhau ở ngoài chúng tôi rất hợp: từ thói quen, sở thích và cả quan điểm sống. Anh nói tôi ấn tượng hơn trong tưởng tượng của anh. Sau lần gặp đầu anh vẫn muốn tiếp tục gặp gỡ và tìm hiểu. Tôi cảm nhận anh chân thành, hiền lành và thực sự muốn tiến xa. Bên anh, tôi thấy rất vui vẻ, thoải mái và đặc biệt anh cho tôi cảm giác an toàn mà không ai mang lại được.

Anh hay buồn bã và đau khổ về khuyết điểm của mình thì trong mắt tôi, đó lại là ưu điểm lớn nhất. Anh như ánh mặt trời rực rỡ soi rọi vào tâm hồn ảm đạm của tôi, là ánh sáng trong đêm tối đã tắt, là tia hy vọng duy nhất trong hành trình tìm kiếm tình yêu và hạnh phúc của tôi.

Tôi cũng nói thêm là sau biến cố xảy ra, trong vòng một năm tôi đã thay đổi rất nhiều theo chiều hướng tích cực. Tôi đọc nhiều sách về kỹ năng sống, những cuốn sách giúp con người trở nên lạc quan và yêu đời. Tôi cũng nghe giảng Phật pháp để tâm yên tĩnh, bớt sân si; ra ngoài giao tiếp và hướng ngoại hơn.

Tôi học yoga, thiền, dậy sớm chạy bộ và đi bơi, bổ sung và tích lũy kiến thức cho bản thân, khi tâm hồn trở nên phong phú thì những cuộc nói chuyện sẽ không còn vô vị nữa. Ngoại trừ một việc duy nhất là sợ "chuyện ấy" ra thì mọi việc đều có hướng tốt đẹp hơn. Có thể do những thay đổi mới này của tôi, vô tình lại giúp chúng tôi có nhiều điểm tương hợp. Vì thế, tôi nghĩ gặp anh tất thảy những gì khó khăn, gian khổ và đau thương mình từng trải qua trong quá khứ đều trở nên đáng giá, chúng tôi đều là mảnh ghép phù hợp nhất của đối phương, xuất hiện đúng lúc trong cuộc đời của nhau.

Chúng tôi có nhiều dự định cho tương lai, chung quan điểm rằng không ai hoàn hảo, phía trước sẽ còn nhiều khó khăn, chỉ cần hai bên nỗ lực cố gắng để dung hòa. Tôi nói với anh sẽ ghi ra những nơi muốn đến, những việc muốn làm khi có người yêu để cùng anh thực hiện. Anh hào hứng đáp lời: "Em lên liền đi nhé". Anh cũng nói tôi là định mệnh mà ông trời mang đến cho anh.

Có lẽ chúng tôi đều trải qua đau khổ, chờ đợi quá lâu nên mới cần hạnh phúc gấp gáp đến như vậy. Cả hai muốn cùng nhau tìm hiểu và dành cho nhau những tình cảm đơn thuần và tốt đẹp nhất. Tôi dự tính không vội nói chuyện của mình (tôi có nói trong mail "em là người gần giống anh" chứ không nói rõ chi tiết), chờ thời điểm thích hợp hơn.

Cuộc đời mỗi người tưởng chừng rất dài nhưng lại trôi qua nhanh, chúng ta chỉ sống một lần, tại sao lại không sống hết mình khi nhịp tim khẽ rung vì một điều gì đó. Tôi muốn cùng anh lấy bình đẳng và tôn trọng làm nền tảng, chân thành nói chuyện yêu đương. Nếu có một ngày không thể đi đến cuối cùng thì cũng chia tay trong vui vẻ, không có gì phải hối tiếc. Nghĩ như thế nên tôi quyết định trao cho anh tình cảm chân thành và thuần khiết nhất, loại tình cảm mà tôi chưa từng trao cho ai trong cuộc đời mình. Trước đó tôi hầu như không rung động vì ai dù được khá nhiều người theo đuổi. Thấy những lần trước hẹn hò đều để anh phải chủ động nên tôi cũng tính chủ động hẹn một lần vào "ngày của anh". Tôi chuẩn bị sẵn cho anh một món quà bất ngờ để tăng niềm vui vì trước đó đã được nhận hoa và quà của anh trong lần gặp đầu tiên. Anh đồng ý gặp nhưng rồi báo có việc gia đình đột xuất, hủy hẹn

Sau đó dường như mọi việc đã thay đổi, anh bỗng dưng im lặng suốt hai tuần. Tôi cũng tính im luôn vì cho rằng có thể anh đang tìm hiểu người khác. Rồi tôi nghĩ có thể mình đã hiểu sai, biết đâu anh có chuyện thật hay nhà anh gặp chuyện thật? Su khi dùng tâm để cảm nhận, tôi quyết định không tiếp tục im lặng mà hỏi rõ. Tôi bảo anh đang quen người khác thì hai ta kết thúc, ngoại trừ vấn đề này ra tôi sẽ cùng anh giải quyết, nhất định không để anh trải qua mọi chuyện một mình như trước.

Anh chia sẻ rất nhiều nhưng đúc kết lại là sau khi suy nghĩ trăn trở, đau khổ và day dứt thì muốn dừng lại với tôi. Anh nói muốn cùng tôi xây dựng một gia đình hạnh phúc ấm êm, anh vui mừng vì chúng tôi có nhiều điểm hợp nhau. Thế nhưng khi gặp gỡ và tiếp xúc với tôi, anh cảm nhận tôi có những xúc cảm của một người bình thường chứ không phải kiểu người giống anh. Tôi xứng đáng có một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa, đến với anh tôi sẽ bị thiệt thòi. Anh sợ một ngày tôi rời xa như những người trước, sợ gặp biến cố rồi trầm cảm lần ba sẽ không vượt qua được (trước đó anh bị trầm cảm hai lần và đã điều trị khỏi).

Chỉ mới gặp vài lần, điều này tôi biết anh cảm nhận không đúng nên muốn gặp trực tiếp để nói chuyện rõ ràng, muốn chia sẻ chuyện của mình để anh hiểu tôi về cơ bản cũng giống anh, cho dù xuất phát điểm thì không. Anh từ chối.

Một lần nữa trò đùa của số phận lại áp lên người tôi. Lý do tôi chọn anh vì anh vô tính, nhưng anh lại dùng chính điều này để cự tuyệt và rời xa tôi vì nghĩ tôi bình thường, không bất thường như anh. Tôi không hiểu anh dựa vào đâu mà tự mình đưa ra phán quyết, tự quyết định hạnh phúc của đời tôi. Anh còn "chưa xét xử" mà đã vội phán luôn cho tôi "tội tử hình". Anh không cho chúng tôi một cơ hội để mang lại hạnh phúc cho nhau, tước đi cơ hội của mình đồng thời cũng vô tình tước đi cơ hội của tôi.

Nếu anh không có tình cảm thì tôi quay lưng đi không chút vấn vương, đoạn tuyệt một cách mạnh mẽ, không thèm để tâm làm gì. Đằng này tôi cảm nhận anh cũng thích tôi, chỉ là đang sợ. Tôi lại thuộc típ người không muốn từ bỏ khi chưa cố gắng hết sức. Tìm được người mà mình cần đâu phải dễ, gặp được người đó rồi nhưng phù hợp nhau cũng khó, phù hợp nhau nhưng có tình cảm với nhau lại càng khó hơn. Đằng này chúng tôi đáp ứng hết các vấn đề trên, tôi không muốn bỏ cuộc sớm.

Tôi nghĩ hạnh phúc không dành cho những ai không dám dấn thân trải nghiệm. Suy cho cùng hạnh phúc hay đau khổ đều có giá trị như nhau, nếu cố gắng mà không có kết quả lúc đó tôi mới lựa chọn rời xa, khi ấy không còn gì phải hối tiếc. Có thể người tiếc nuối về sau là anh chứ không phải tôi, anh mất đi một người có thể thương yêu anh vô điều kiện. Còn tôi đơn giản chỉ mất đi một người không thương mình, không chịu nắm bắt cơ hội được hạnh phúc thì có gì mà phải buồn đau. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên, nên làm thế nào để anh ấy hiểu, bớt đi nỗi sợ hãi trong lòng, để anh chịu mở lòng và gặp tôi. Hay là tôi cứ bỏ cuộc, lặng lẽ quên đi như quên một đoạn nhạc trầm của đời người. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe nỗi lòng của tôi.

Hằng

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top