Qua nhiều chuyện tôi mệt mỏi, chán nản, tình cảm với vợ đã hết, chỉ thương con và sống theo trách nhiệm.
Tôi và vợ đều sinh ra, lớn lên và làm việc ở miền Trung. Tôi 33 tuổi, kinh doanh. Vợ 28 tuổi, làm điều dưỡng cho bệnh viện tỉnh, có con trai hai tuổi. Chúng tôi yêu nhau ba năm và cưới được bốn năm; thời gian hạnh phúc vui vẻ thì ít mà cãi nhau và chiến tranh lạnh thì nhiều. Thường tôi sẽ nhịn cho qua chuyện hoặc làm hòa trước. Nếu không vợ tôi có chuyện thường xách xe rồ ga chạy, mệt hơn còn đòi ôm con tự tử này nọ. Vợ chồng cưới xong ở với ba mẹ tôi, phần vì muốn đỡ đần ba mẹ già yếu, phần vì dịch Covid phức tạp không muốn gửi con cho người lạ.
Trước khi ở chung, tôi bàn bạc với vợ và nhận được sự đồng ý. Tưởng vậy là xong, ai ngờ suy nghĩ của vợ và tôi khác nhau nhiều quá. Vợ suy nghĩ ông bà phải có nghĩa vụ chăm cháu, đó là chuyện hiển nhiên. Tôi nói con mình thì mình phải chăm, ông bà chỉ giúp một giai đoạn thôi. Nói thêm, việc cơm nước và dọn dẹp bà lo hết, vợ đi làm về chỉ giặt áo quần rồi chơi với con. Vậy mà lúc nào mặt vợ cũng hằm hằm, không chào hỏi ai trong nhà, thậm chí không vừa ý là nói hỗn với bố mẹ tôi, ánh mắt nhìn ba mẹ tôi như kẻ thù. Tôi thấy không ổn nên bàn với vợ ra ở riêng, vợ không chịu, nói định đuổi cô ấy ra khỏi nhà sao, sau đó đùng đùng bồng con về ngoại bốn tháng nay. Tôi phải chạy lên chạy về hai bên.
>> Nhẫn nhịn nhà vợ
Rồi anh vợ ở Nha Trang ra chơi, kêu tôi xuống nhà làm mấy ly và hỏi chuyện sao em gái phải về nhà ngoại? Tôi kể mọi chuyện, anh cho rằng nhà tôi không có nề nếp nên em gái anh mới thế. Tôi phản ứng rằng chưa ai nói gia đình mình như vậy, sao anh hồ đồ kết luận thế. Vậy là anh đấm tôi gãy xuơng hốc mắt. Vợ tôi biết chuyện không phản ứng gì, nói đó là việc của hai người, đừng lôi cô ấy vào. Tôi vừa buồn vừa bực nhưng cũng kìm cơn giận để suy nghĩ thấu đáo.
Tôi nghĩ tới chuyện ly hôn nhưng rồi lại thương con mới hai tuổi, con rất thông minh và mến ba. Gia đình vợ hoàn cảnh, mẹ mất sớm, ba bị bệnh tim, chị gái lại câm điếc bẩm sinh, nghĩ tới vợ một mình chăm con vất vả nên tôi lại thôi. Tôi đề nghị vợ đi khám tâm lý vì sợ cô ấy trầm cảm, vợ nhất quyết không chịu. Vợ cũng hầu như cắt đứt liên lạc với gia đình tôi. Chị dâu, em gái tôi hay ba mẹ tôi gọi điện quan tâm, vợ hầu như không bắt máy. Dạo này vợ còn xóa kết bạn với tôi và người nhà chồng, đăng status kiểu ba mẹ chồng nghèo, nuôi cháu không cho đồng nào còn giả nhân giả nghĩa, tâm xà khẩu phật... Người bạn nói lại mà tôi buồn ghê gớm, chưa kể vợ hay khủng bố về chuyện tôi với người yêu cũ cách đây 10 năm, trong khi tôi không liên lạc hay gì hết. Tôi tiến thoái lưỡng nan, không biết quyết định như nào cho phải, ba tháng rồi không ngủ được, già thêm mấy tuổi, tóc bạc ra.
Đọc tới đây chắc nhiều người nghĩ tôi nói xấu vợ, là người chồng tệ bạc nên vợ mới vậy. Tôi làm lương tháng 35 triệu đồng, đưa vợ 25-30 triệu đồng. Vợ muốn áo quần, điện thoại đời mới hay dây chuyền vàng gì tôi đều cho hết, không tiếc, trong khi bản thân dùng máy ba triệu đồng mấy năm nay. Con ở nhà tôi chăm buổi sáng, hồi con nhỏ tôi bồng tới 2h sáng, ngoài ra tôi phụ vợ giặt áo quần, nấu ăn, làm việc vặt. Bên ngoại tôi đối xử như bên nội, hay biếu tiền ba vợ để mua thuốc thang. Chỉ có điều tôi không khéo ăn nói, không được đẹp so với ngoại hình của vợ. Tôi giờ chán nản, không muốn mang tiếng bất nhân bất nghĩa. Mong các bạn cho lời khuyên.
Hòa
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment