Vợ chồng tôi cưới nhau tám năm, có hai bé trai bảy tuổi và sáu tuổi rất tình cảm, hiện vợ bầu bé thứ ba được bốn tháng.

Về kinh tế, những năm trước đây vợ chồng làm cùng công ty, sau này vì muốn thay đổi công việc nên tôi ra ngoài làm với bạn, còn vợ làm thêm một năm. Vì sở thích kinh doanh và có lượng khách hàng tương đối ổn định nên tôi ủng hộ quyết định nghỉ việc của vợ, dù lương em ở quê tương đối cao so với mặt bằng chung. Tôi cũng muốn để vợ thay đổi công việc, nếu công việc hiện tại không làm em thoải mái. Tôi xác định chỉ cần có chí hướng sẽ không sợ thất bại, nếu em thất bại thì cả hai cùng nhau gánh vác. Bình thường, em làm gì cũng được, tôi ít khi can thiệp. Trái lại em thích kiểm soát tôi và các con rất nhiều, điều đó khiến tôi cảm thấy bí bách vô cùng.

Lắm lúc tôi phải đi gặp đối tác, nhắn tin với vợ thông báo, nếu em vui vẻ thì tôi cảm thấy chỉ muốn đi tiếp khách thật nhanh rồi về với gia đình. Nhưng có những lúc em không đồng ý để tôi đi hoặc nhắn tin xúc phạm, tôi cảm giác nặng trĩu. Gần đây mẹ tôi vừa mổ tim, bà năm nay 75 tuổi, sức khỏe còn yếu nên tôi đón mẹ về nhà mình ở để tiện theo dõi và chăm sóc, nhà tôi có người giúp việc. Điều đáng nói là vì thời tiết lạnh nên buổi tối bà đi vệ sinh nhẹ trong nhà, tôi mua cho mẹ chiếc bô có nắp, sáng mai mẹ dậy sớm rồi tự đưa đi đổ. Vợ không đồng ý như thế và rất khó chịu, sẵn sàng lớn tiếng với mẹ. Mẹ tôi cảm giác tổn thương, sau đó sang nhà mẹ ở cách khoảng 20 m. Sự việc này khiến tôi rất đau lòng, ai rồi cũng có bố mẹ già cả, trẻ trông vào cha mẹ, lúc già dựa vào con. Tôi cố gắng giải thích thế nào em cũng phản biện lại, sẵn sàng xúc phạm mẹ tôi một cách thậm tệ.

Từ khi chúng tôi xây nhà trên đất của mẹ cho, mẹ chưa bao giờ lớn tiếng nói nặng lời với em, trái lại thường bênh vực em. Quan điểm của mẹ là không muốn can thiệp vào gia đình nhỏ của các con, để các con tự giải quyết. Hôm trước chi phí mổ tim của mẹ hết 70 triệu đồng, anh em tôi chịu chung trách nhiệm, vợ lại lý do là cũng có một người 80 tuổi đi bệnh viện mà tự bỏ tiền ra, tại sao mẹ tôi lại lấy tiền của các con, không tự bỏ tiền ra như người khác. Rất nhiều câu nói của vợ khiến tôi cảm thấy tổn thương vô cùng. Là đàn ông, tôi không thể ngồi đôi co với vợ vì em hoạt ngôn và nói chuyện rất dữ. Ngày nào tôi cũng phải nhận những lời chê trách từ vợ khiến bản thân vô cùng chán nản.

Giờ tôi không biết làm thế nào cho đúng khi vợ đang bầu bốn tháng. Tiếp tục sống như này tôi sợ mình trầm cảm. Nếu có lúc chịu đựng không nổi, tôi không kiềm chế được, có khi nào sẽ làm tổn thương người khác. Tôi chỉ ước rằng, đi làm về được sống trong ngôi nhà thật nhẹ nhàng, hạnh phúc, nhưng nghĩ lại mọi chuyện tôi thấy khó thay đổi được. Nghĩ đến cảnh chia li con cái mà tôi khóc, thương các con. Tôi đâu phải người không có sức khỏe, ki bo, bủn xỉn với bên ngoại. Lúc tôi làm ra tiền, mỗi lần về đều cho bố mẹ vợ. Khi bố mẹ vợ sửa nhà, em đề xuất biếu tiền, tôi còn nói hãy biếu nhiều hơn. Tôi đâu phải người không có đạo đức, cũng chẳng phải người không có công việc ổn định. Sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này? Mong các bạn cho tôi lời khuyên chân thành nhất.

Quang

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top