Vợ chồng tôi cưới được 4 năm, cả hai còn trẻ. Lúc trước, tôi quyết định cưới vì thấy anh hiền lành, yêu thương tôi, có thể làm chỗ dựa cho tôi.

Hiện tại, tôi không cảm thấy niềm vui và hạnh phúc khi ở bên chồng nữa, nghĩ do nhiều nguyên nhân. Tôi và chồng chỉ quen nhau vài tháng rồi cưới nên có lẽ tình cảm chưa đủ mặn nồng. Tôi cao ráo, dễ nhìn.

Cách chồng cư xử làm tôi rất buồn. Tính tôi hay giỡn, thích véo chồng khi anh ngồi trước máy tính; mỗi lần như vậy anh lại đẩy tôi ra và bảo đừng đùa nữa. Anh cực kỳ khô khan, EQ thấp.

Sự khô khan của anh thể hiện ở nhiều chuyện. Anh tiết kiệm một cách quá đáng, mặc dù biết thế là tốt nhưng đôi khi anh tiết kiệm những điều nhỏ nhặt với tôi, điều đó cũng làm tôi dần thấy chồng có vẻ không yêu vợ. Khi thấy tôi khóc, anh chỉ biết nhìn tôi, ngại ngùng bảo thôi đừng khóc nữa, sau đó bỏ đi. Những lúc ấy, tôi chỉ cần một ai đó dỗ dành, an ủi, nhưng người quan trọng nhất là chồng lại hờ hững bỏ đi.

Những lúc tôi tâm sự hoặc kể về hoài bão của mình với chồng, người mà tôi nghĩ đáng để tin tưởng nhất, anh lại hờ hững và ậm ừ cho qua, bảo buồn ngủ quá, thôi đi ngủ đi. Tôi có nhiều tâm sự, là kiểu phụ nữ của gia đình, không có nhiều bạn bè, rất muốn giãi bày với chồng nhưng anh chỉ thích làm bạn với máy tính và điện thoại. Là dân công nghệ, cả ngày anh làm việc trên máy tính rồi đến tối về nhà lại xem hài hoặc chơi game, đến 10h đêm lên giường ngủ. Những lúc đó, tôi nghĩ mình kém hấp dẫn, không bằng cái điện thoại hay máy tính đối với chồng, anh thà ôm điện thoại còn hơn là nói chuyện với tôi.

Tôi là nhân viên văn phòng, cả ngày đi làm, xởi lởi với đồng nghiệp, về đến nhà chỉ muốn được tâm sự những chuyện trên công ty với chồng, muốn nghe chồng cho lời khuyên; hoặc chỉ cần hai vợ chồng nói những chuyện phiếm, hài hước, kể về sở thích, tương lai. Vậy mà điều tôi nhận được là anh ôm điện thoại hoặc cười trước máy tính. Đến khoản sở thích, vợ chồng tôi cũng không thể đồng điệu. Tôi thích thỉnh thoảng đi du lịch, có nhắc đến chuyện đi chơi với chồng mà anh lại bảo đi chơi tốn tiền; trong khi vợ chồng tôi thu nhập cũng khá, khoản tiền đi du lịch đó chẳng đáng là bao.

Chồng sẵn sàng dập tắt những niềm vui nhỏ nhoi của tôi chỉ để tiết kiệm tiền. Khi tôi kể với anh về việc muốn học thêm, làm việc gì đó, anh lại bảo coi chừng nói trước bước không qua. Anh tỏ vẻ không ủng hộ, miệng thì nói em muốn làm gì tuỳ thích nhưng lại tỏ vẻ chê bai ước mơ đó của tôi.

Chồng chẳng làm gì quá đáng, không làm gì sai, nhưng sự khô khan, vô vị và vô tâm của anh làm tôi thấy rất cô đơn, buồn tẻ. Tôi chấp nhận sở thích chúng tôi không giống nhau, chấp nhận sự khô khan của chồng, chỉ mong anh tinh tế hơn, quan tâm tôi hơn một tí, có thể tâm sự giãi bày với tôi. Tôi thẳng thắn góp ý với chồng hoài nhưng đâu lại vào đấy. Giờ tôi mới nghiệm ra, người mình sẽ ở bên trọn đời nên là người có thể nói chuyện hợp, cùng sở thích càng tốt. Thật sự, viết những dòng này tôi rất buồn, cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi nghĩ mình nên tự tạo niềm vui cho bản thân bằng cách trồng hoa, nuôi mèo, thế nhưng tôi vẫn cần chồng là người bạn thật sự chứ không phải cái bóng bên mình.

Hạnh

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top