Tôi 29 tuổi, kết hôn sáu năm, có hai bé trai năm tuổi và ba tuổi. Tôi không dành nhiều thời gian cho việc nấu nướng nhưng vẫn quán xuyến việc nhà, chăm sóc chồng con.
Tôi ra trường được hơn sáu năm nhưng trong thời gian đó đã "gap year" hai lần (nghỉ phép), lần một hơn một năm, lần hai bảy tháng, lý do là tôi bị nghén nặng lúc mang thai, như vậy tôi chỉ có hơn ba năm kinh nghiệm đi làm. Có điều tôi may mắn có được công việc quý giá với mức lương gần chạm mốc 30 triệu trong đợt dịch này. Tôi đang cảm thấy trống rỗng với những câu chuyện trong cuộc sống, không buồn không vui, gọi là vô định và mông lung có lẽ đúng hơn.
Tôi mạnh mẽ, có chí tiến thủ, xuất phát điểm từ một trường đại học ít danh tiếng, nhưng ngay từ lúc học đại học đã đi làm thêm lo tiền học phí, gửi về cho gia đình và tự học ngoại ngữ. Tôi có hai bằng: kinh tế và ngoại ngữ. Tôi không đảm đang, không biết nhiều món ăn và nấu nướng ngon, không biết cắm hoa đẹp. Có điều tôi có thể tự chuẩn bị mẫm cỗ cúng trong các ngày lễ quan trọng với các món cơ bản. Tôi khá sạch sẽ (nhưng không bằng chồng), đồ đạc để có quy tắc. Tôi cũng là người chăm con và nuôi con theo phong cách dạy con tự lập, không chiều chuộng. Con được năm tuổi, tôi dạy bé tự lập, không cho phép bé dùng điện thoại, muốn xem tivi phải xin phép. Tôi dạy con học thuộc bảng chữ cái rồi. Với bạn thứ hai, tôi cho ăn uống thô sớm, nói chuyện nhiều nên hơn một tuổi đã biết nói. Hai bé của tôi khá ngoan, không hay mè nheo, đòi hỏi. Ngoài ra, tôi nuôi con kiểu "không kháng sinh" nên chăm con có phần hơi cầu kỳ một chút. Tôi lo học hành, quần áo, thuốc men cho cả gia đình. Chồng không bị vướng bận bởi việc ăn uống, sức khỏe, học hành của các con vì đã có tôi lo hết, để anh yên tâm làm việc.
Ngoài việc không đảm đang, nhiều khi tôi bận là nhà cửa không gọn gàng, sạch sẽ, đến lúc có thời gian tôi sẽ dọn ngay. Nhiều lúc tâm trạng không tốt, tôi chủ động lười biếng dọn dẹp, khi sốc lại tinh thần là tôi lại bình thường. Tôi thẳng thắn, không tính toán, không để bụng, có một điểm xấu là hay cãi; khi được phân tích tôi sẽ nhận sai và sửa, không bảo thủ. Tôi sẽ bảo vệ quan điểm đúng đắn tới cùng, không thỏa hiệp. Tôi thích giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, hiếu thảo với bố mẹ (tôi độc lập từ năm thứ hai đại học).
Chồng hơn tôi chín tuổi, có sự nghiệp, hồi yêu và mới kết hôn với tôi là công ty anh đang gặp biến cố. Vợ chồng phải bán vàng cưới để lo việc sinh em bé đầu lòng. Sau năm năm, hiện mọi thứ tạm ổn, dù anh nợ nhiều vì đầu tư kinh doanh nhưng vẫn kiểm soát được;à nếu mọi thứ ổn thì khoảng ba năm nữa hết nợ. Anh có đạo đức, tâm lý, yêu thương vợ con, dù công việc vất vả nhưng anh sẵn sàng đi chợ, dọn nhà, chơi với con, không nề hà chuyện gì.
Vợ chồng tôi minh bạch tài chính, kể cả lúc tôi gap year (nghỉ phép), anh cũng chưa bao giờ đưa tiền cho tôi giữ chung cho gia đình. Tôi là trợ thủ đắc lực trong công việc của anh, thế nhưng anh chỉ bàn bạc với tôi những việc cần hỗ trợ, còn lại mọi người anh đều tự quyết định, chưa bao giờ bàn bạc. Ví dụ chuyện biếu tiền bố mẹ anh, biếu tiền bên nội, biếu tiền người khác, các quyết định trong công việc, quyết định kinh doanh, vay tiền để đầu tư...
Anh chăm lo cho bên nội hơn bên ngoại về tài chính nhưng không bàn bạc và cho tôi biết. Tôi không ý kiến gì vì đó là tiền anh làm ra nên có quyền. Còn với gia đình bên ngoại, tôi làm gì cũng bàn bạc với anh, một số khoản mua đồ tôi tự trả góp bằng tiền lương chứ không xin anh. Bố mẹ tôi cho anh mượn sổ để vay tiền làm ăn. Vợ chồng tôi cũng hỗ trợ em gái tôi trong thời gian học đại học, em gái cũng giúp chúng tôi chăm sóc con nhỏ trong 2-3 năm cùng với bác giúp việc của gia đình tôi. Tôi không phiền bố mẹ chồng hay bố mẹ tôi việc trông nom con nhỏ. Con đầu được tám tháng, tôi đi làm cho một công ty lớn và vẫn hỗ trợ công việc của chồng.
Năm năm trước, mẹ chồng tôi khá có điều kiện, chắc có khoảng vài tỉ đồng; giờ mất hết vì bị người vay trốn nợ. Bà có một vài mảnh đất nhưng tôi không được biết, chỉ nghe loáng thoáng. Về tài sản bên chồng, tôi không nắm được và cũng không muốn biết. Mẹ chồng mạnh mẽ, là trụ cột gia đình, sống khá sòng phẳng, không nợ nần ai. Năm năm làm dâu, năm cái tết trôi qua, tôi thấy không có hàng xóm qua chúc tết và mẹ cũng chẳng đi chúc tết ai. Mẹ chồng không có mối quan hệ tốt với bà nội chồng, thậm chí có sự hiểu lầm rất lớn. Tôi không có nhiều tình cảm với mẹ chồng, không cảm nhận được tình thương của mẹ chồng với mình. Tôi luôn tôn trọng và vẫn giữ đạo làm dâu, lễ phép, mua quà biếu, biếu tiền.
Tôi ở cữ bé đầu hai tháng ở nhà bố mẹ chồng, bị trầm cảm vì không được ngủ, không dám nhờ ông bà bế giúp cháu. Em chồng ở bên cạnh nhưng bận việc, nhiều lúc chỉ dám ngủ lén 5-10 phút lại giật mình tỉnh dậy. Mẹ chồng nấu ăn nhưng tôi yếu nên bỏ cơm, thấy vậy mẹ mắng. Sau đó tôi về nhà mẹ đẻ, mẹ thương tôi vì nhìn xanh như tàu lá. Về với mẹ, tôi được ngủ ngon sau hai tháng mất ngủ và trầm cảm (con bú là tôi tự khóc, buồn da diết). Đến khi bầu bé thứ hai, tôi đi làm ở công ty khá lớn và chế độ tốt, có bảo hiểm, vì thế sinh bé ở một bệnh viện tư nổi tiếng, sức khỏe đảm bảo, tôi không về bố mẹ chồng ở cữ nữa.
Cuối tuần trước, chúng tôi về thăm bố mẹ chồng, tôi hẹn 8h sáng cùng chồng đi chợ nấu cơm, 7h anh dậy đi chợ trước, tôi dậy thì anh đã đi chợ về. Trưa đó tôi nấu cơm và dọn dẹp; đồ ăn nấu xong không được hưởng ứng, bị góp ý là chưa ngon. Hôm sau tôi trở về nhà, em gái chồng nhắn tin góp ý rất dài, đại ý là nghe được chuyện chồng tôi đi chợ hàng ngày và đi chợ hôm trước dù đã phân công cho tôi; tôi nên xem xét lại vai trò của người vợ trong gia đình, ai cũng bận nhưng việc chợ búa cơm nước là phụ nữ nên làm. Em chồng thương anh trai vất vả, nói tôi sai thì nên nhận và sửa đổi. Tôi trả lời em rằng bản thân không có quan điểm đúng sai, chỉ có lựa chọn, làm thế nào là do vợ chồng tôi tự quyết định. Tôi cũng bảo sẽ xem xét và điều chỉnh lại cho phù hợp, ngoài ra tôi hỗ trợ chồng rất nhiều trong công việc.
Em gái chồng đảm đang, khéo léo, chịu thương chịu khó vô cùng; chồng em lại không được tâm lý, không chia sẻ mọi việc với vợ như ông xã tôi. Chồng em chưa bao giờ đi chợ, chăm lo cho con hay dọn nhà, chia sẻ với vợ khi có thời gian; vợ chồng em cũng mặc định đó là việc của phụ nữ. Bố mẹ chồng nhiều lần nhắc tôi về vấn đề chi tiêu, tiết kiệm. Tôi trả lời rằng chi tiêu các khoản cá nhân là từ tiền mình làm gì, vợ chồng độc lập về tài chính.
Gia đình chồng rất không hài lòng khi tôi để anh làm việc nhà và đi chợ, trong khi tôi cũng làm việc đó. Tôi hay bị nhắc về vấn đề này, cảm thấy buồn và mệt mỏi, không biết phải đối mặt như thế nào. Mỗi lần về nhà chồng, dù không ai nói ra nhưng biết mọi người không vui nên tôi cũng chẳng thoải mái. Gia đình chồng không hài lòng về việc tôi không đảm đang, không khéo léo đã lâu. Chồng tôi về bên ngoại luôn được quý mến, thoải mái, bố mẹ tôi không bao giờ ý kiến gì về anh. Tết đến tôi rất buồn, ăn tết cùng bố mẹ chồng mà tôi nhớ bố mẹ đẻ rất nhiều. Liệu cách sống của tôi có đang gặp vấn đề gì không? Tôi có nên điều chỉnh và thay đổi để có thể đảm đang hơn?
Huệ
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment