Sau khi đọc bài: "Dịch Covid khiến tôi nhìn lại 17 năm làm việc", tôi thấy có sự đồng cảm với tác giả. Tôi là Nam, cùng tuổi tác giả, sống ở vùng ven Sài Gòn.

Vợ chồng tôi có hai con đang học tiểu học, tài chính gia đình đến từ lương sau 17 năm đi làm và tiền thuê nhà. Năm nay, Sài Gòn trải qua sáu tháng giãn cách vì dich Covid; cuộc sống trôi qua với những lo âu, thấp thỏm, căng thẳng (do công việc), tôi cảm giác như bị mất đi năng lượng, có nhiều vấn đề khiến bản thân phải suy ngẫm lại.

Khi sắp qua tuổi 40, tôi thấy thời gian trước đó mình sống vội vã quá, lo chạy theo công việc và tiền bạc. Trong đây, tôi đảm nhận hai việc ở một đơn vị của Nhật và một đơn vị tư nhân; rất bận, phải làm ngay cả những lúc đi du lịch. Thời gian Sài Gòn giãn cách, chứng kiến nhiều cảnh ly tán, mất mát, thiếu thốn... mà thấy cuộc sống thật vô thường. Thực sự nhu cầu bản thân và gia đình (trong thời gian dịch) không cần dùng quá nhiều đến tiền bạc để mà phải sống chết vì công việc như hiện tại; từ đó tôi cảm giác rất sợ các cuộc họp hàng tuần, báo cáo tình hình dự án, doanh số..., sợ đến mức ám ảnh cả trong giấc ngủ.

Sau vài lần tâm sự với vợ, tôi quyết định xin nghỉ ở đơn vị của Nhật, nói chuyện với sếp cũng như bộ phận nhân sự. Họ ngạc nhiên, cũng thuyết phục tôi suy nghĩ lại vì bản thân là nhân sự chủ chốt vừa được đề xuất để bồi dưỡng và đảm nhận vị trí cao hơn. Tôi cũng cảm ơn họ rất nhiều vì đã trợ giúp, cộng tác và chiến đấu cùng trong thời gian dịch bệnh. Giờ tôi duy trì công việc bán thời gian (chủ yếu làm tại nhà), vừa có thời gian cho bản thân và gia đình, lại vừa chăm sóc và hỗ trợ các bé học online. Mỗi sáng tôi dậy sớm đi bộ cùng vợ, sau đó cả nhà cùng ăn sáng, uống trà, cà phê và trò chuyện. Sau khi vợ đi làm, tôi ngồi vào bàn làm việc, nhắc nhở và kèm hai đứa trẻ học. Chiều đến, các con chạy lên phòng ríu rít gọi ba dẫn ra đường chơi cùng các bé hàng xóm. Thú thật do học online mà tụi nhỏ không phải chạy sô, có nhiều thời gian để chơi đùa cùng nhau. Tối vợ đi làm về cả nhà cùng ăn cơm, xem bộ phim hay hoặc đi tản bộ.

Những cảm giác mới lạ như hít không khí buổi sáng sớm, nhâm nhi cà phê, đọc những trang sách, ngắm trời vào buổi chiều, nhìn và lắng nghe tiếng trẻ nô đùa... thực sự khó có được với guồng quay công việc vội vã trước đây. Tôi xem thời gian này là khoảng lặng để sống chậm, nhìn nhận lại bản thân cũng như lập những kế hoạch cho thời gian tới. Những lo sợ mà tác giả nghĩ đến thực sự không quá ghê gớm so với những gì có được khi đã chấp nhận buông bỏ, chúc tác giả sớm lấy lại thăng bằng trong công việc và cuộc sống.

Nam

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top