Đọc bài: "Khó xử giữa mẹ và vợ", tôi xin chia sẻ đôi điều, hy vọng giúp anh giữ được hạnh phúc trước khi quá muộn.
Để giải tỏa những áp lực cho bản thân khi ở giữa, anh chỉ có thể làm một điều là phân biệt đúng sai, công bằng giữa mẹ và vợ. Nếu không, hôn nhân của anh sẽ đổ vỡ như tôi, khi tôi có người chồng như anh.
Mẹ chồng xét nét và can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi. Tôi nói với bà: "Nếu mẹ muốn vợ chồng con không sống được với nhau nữa thì cứ làm vậy", nhưng tình hình không giảm đi chút nào. Tôi đã chia sẻ với chồng, yêu cầu anh giải quyết những mâu thuẫn này, bởi nếu không có anh thì tôi và mẹ chồng chẳng liên quan gì; nếu anh không giải quyết được thì có ngày anh sẽ mất tôi.
Chồng tôi bảo: "Mẹ đã già rồi, em đừng chấp nhặt. Em sống ích kỷ" và nhiều chỉ trích khác. Trong khi tôi chỉ cần anh biết phân biệt đúng sai, có cái nhìn đúng đắn chứ không phải để vợ tự bơi trong hôn nhân. Chồng tôi chỉ biết nghe theo lời mẹ, chẳng cần biết điều đó đúng hay sai. Mọi thứ tôi làm, kể cả sự chịu đựng và hy sinh đều không được ghi nhận. Tác giả còn nhìn ra điểm tốt của vợ mình, còn chồng tôi không thấy điều đó ở vợ.
Những thái độ của chồng khiến tôi cứ tích lũy tiêu cực dần dần. Đến khi tôi mất em bé trong bụng, phải nằm viện 8 ngày, mẹ chồng không một lời hỏi han, luôn chì chiết tôi làm khổ chồng. Mọi hành động của mẹ đều được anh bao biện và cho là đúng. Khi tôi xuất viện, anh không đi đón vì phải đi làm. Tôi đến cửa nhà, mẹ con anh vẫn ngồi ăn cơm khi tôi xách đồ đứng đó.
Tôi muốn được chồng an ủi nhưng anh để tôi cô đơn. Tôi không nhận thấy sự yêu thương, bảo vệ, sẻ chia từ chồng. Tôi cũng thương chồng nhưng sau khi mất con đã thấy tinh thần tổn thương sâu sắc. Bảy tháng sau đó, một đêm vợ chồng cãi nhau, anh ấy phũ phàng với tất cả những gì chúng tôi đã có. Lúc này tôi mới nhận ra sao mình lại phải sống như thế? Như giọt nước tràn ly, tôi chỉ muốn tránh ngôi nhà đó càng xa càng tốt. Tôi bị stress khi sống với thái độ như vậy của chồng.
Khi tôi về nhà bố mẹ đẻ, chồng có lên để níu kéo nhưng chỉ cần nghĩ đến về sống như trước là tôi không thể chịu được. Tôi ra đi không hẳn vì mẹ chồng mà vì thái độ của chồng.
Xin gửi vào lời đến tác giả bài viết:
Anh hãy phân biệt đúng sai trong chuyện này. Đừng bao giờ nghĩ rằng mẹ già rồi thì vợ phải nhường nhịn; mẹ anh không nuôi vợ anh ngày nào, cũng chẳng sinh ra để yêu cầu vợ anh phải làm điều đó. Tôi tin chắc nếu bà thương vợ anh một chút, chị ấy sẽ thương lại gấp nhiều lần.
Anh an ủi mẹ, nói cho mẹ hiểu con dâu không cướp mất con trai bà. Nếu vợ và mẹ không hợp nhau, tốt nhất đừng nên gặp mặt và va chạm nhiều.
Anh hãy biết yêu thương, trân trọng vợ nhiều hơn bởi những gì chị ấy đã bỏ ra để sống cùng anh, sinh con cho anh và lo toan cho gia đình anh. Nếu anh không thay đổi, hôn nhân sẽ đổ vỡ bất cứ lúc nào. Là người từng ở trong tình cảnh như vợ anh, tôi mong anh hãy suy nghĩ và thay đổi để gia đình nhỏ giữ được hạnh phúc.
Hoa
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment