"Đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma", chúng tôi cũng vậy, chia tay mãi cũng đến ngày chia tay thật.

Tôi và anh quen nhau bốn năm, cùng trải qua nhiều sự kiện, kỷ niệm buồn vui, những cảm xúc thăng trầm, cả những lần giận hờn, chia tay. Người ta nói: "Không có người đàn ông vô tâm, chỉ là tâm người ta không đặt ở bạn", tôi nghe nhiều lần muốn nhàm câu này rồi, nhưng thật lòng không hề mong muốn câu nói ấy sẽ ứng với tình yêu của mình chút nào. Tôi may mắn được sống chung với cả ba và mẹ, có một gia đình đầy đủ nhưng không trọn vẹn. Ba mẹ tôi sống vì chị em tôi, họ không còn tình, chỉ may mắn còn nghĩa và sống chung mái nhà với các con.

Tôi lớn lên với không biết bao nhiêu trận cãi vã của cha mẹ, không khí gia đình căng thẳng, lạnh lẽo, thiếu thốn tình cảm. Tôi thèm bữa cơm gia đình, thèm một tấm ảnh chụp chung có đầy đủ các thành viên trong nhà. Điều đó đơn giản với nhiều người nhưng xa xỉ và là khao khát của tôi. Tôi cứ thế lớn lên, thích nghi dần với không khí gia đình như vậy. Tôi cần tình cảm, cần sự yêu thương và sự quan tâm ấm áp. Tôi tự hứa với lòng sau này sẽ cho con một gia đình hạnh phúc, đầm ấm, trọn vẹn.

Trong tình yêu, tôi không hề lấy thước đo của vật chất hay những gì hào nhoáng bên ngoài làm thang đánh giá, tiêu chuẩn cho người yêu, người chồng sau này. Tôi sống thực tế nhưng cũng có cảm xúc. Tôi không cần người bạn đời quá giàu, chỉ cần anh có ý chí, có khả năng và đủ bản lĩnh để kiếm tiền, vững tài chính để lo cho gia đình nhỏ, nhất là khi tôi mang thai và mới sinh. Điều đó không có nghĩa gánh nặng kinh tế phụ thuộc tất cả ở người chồng, tôi vốn là người đam mê kiếm tiền, có ý chí và ý thức tự lập tài chính, phụ giúp gia đình.

Tôi và anh chia tay không dưới ba lần chỉ vì sự vô tâm của anh và cảm giác "không thể chấp nhận được" của tôi. Tôi vừa trải qua một công việc khó khăn, không mấy vui vẻ vì người chủ, người sếp của mình. Câu chuyện rất dài và nhạy cảm nên không tiện kể, kết quả là mọi người ở các bộ phận cùng nghỉ nhiều, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi bắt đầu hành trình tìm việc ngày đêm, sáng đi phỏng vấn hết chỗ này đến chỗ kia, vòng xoay cứ quay đều gần một tuần.

Dù chưa biết kết quả ra sao, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi và stress với những hôm thức đêm và chuẩn bị cho các buổi phỏng vấn. Anh vốn không tâm lý. Được một hôm anh nghỉ sau ngày trực thì tôi để anh ngủ bù vào sáng hôm sau. Đến xế chiều hai đứa mới hẹn nhau đi ăn, uống nước. Dường như anh đi với tôi không mấy vui vẻ, cả buổi cãi nhau qua lại hết chuyện nọ đến chuyện kia, phần vì tôi stress nên cau có, phần vì anh không tâm lý nên quát lại và cãi nhau qua từng câu chuyện.

Đỉnh điểm là hôm chúng tôi gặp nhau chỉ vỏn vẹn hai tiếng là đã muốn văng ra xa, không hề cảm nhận được sự cảm thông, thấu hiểu, quan tâm nào từ anh. Giữa lúc mệt mỏi, cần một bờ vai và người bên cạnh để thấu hiểu, sẻ chia, anh lại muốn về nhà ngủ và chuẩn bị đi đá banh với bạn. Tôi không chấp nhận được sự quá vô tâm, thờ ơ của anh. Nói chuyện qua lại tại quán cà phê và trên đường về nhà, còn hơn một tiếng nữa tới giờ anh đi đá banh, anh mặc cho tôi buồn và tỏ vẻ không hài lòng.

Anh để lại tôi bơ vơ dưới cổng nhà rồi đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi, dưỡng sức tí còn đá banh. Tôi như chết lặng tại giây phút đó, anh hỏi: "Sao em lạ vậy, em về nhà đi, đứng đây làm gì"? Tôi không còn từ gì để diễn tả. Sau khi anh đi khuất, tôi đứng lặng năm phút nữa và rồ máy xe rời đi. Tôi lang thang rồi dừng lại từng góc đường vắng, công viên, bờ sông, nơi sẽ ít người nhìn thấy những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má mình. Tôi chơ vơ, cô đơn, tủi thân, bất lực đến lạ.

Tôi có tật xấu là gồng mình gai góc để che đi sự yếu đuối. Tôi đeo kính râm và đội nón, bịt mặt để không ai biết mình đang khóc. Anh quen tôi bốn năm, tôi không nghĩ anh không biết điều này, vậy mà vẫn chọn sở thích, đam mê và cho đó là điều cần thiết, còn tôi phải đồng ý với anh. Ngày thường, tôi không ý kiến, nhưng hôm nay, sau chuỗi ngày mệt mỏi, tôi không nghĩ anh không biết những gì tôi trải qua (tôi luôn tâm sự với anh). Anh không muốn bên cạnh tôi, không quan tâm đến cảm xúc của tôi, đặc biệt không hề thấy áy náy hay có chút chạnh lòng khi biết làm vậy tôi sẽ buồn và tủi thân lắm.

Anh mặc kệ tôi với những ngổn ngang và câu trách móc: "Em lạ ghê, tự dưng dở chứng, trước giờ đã nói anh thích đá banh, đam mê của anh mà, em đồng ý rồi sao nay lại vậy"? Tôi bất lực, không muốn tranh cãi đúng sai lúc này. Trong đầu tôi tràn ngập ý nghĩ: "Đúng, anh không sai, chỉ là tâm trí và trái tim anh không đặt ở em mà thôi". Nước mắt tôi tiếp tục rơi, đến tận khi ngồi viết những dòng chia sẻ này.

Cứ thế, anh vẫn có lựa chọn của riêng anh và để mặc tôi. Tôi lang thang, dạo vài vòng xe qua các con đường, công viên mát mẻ, rồi tìm mua những món ăn, đồ uống yêu thích cho mình và em trai ở nhà. Tôi quyết định quay về nhà. Đến sau cùng, đi đâu, làm gì, dù nhà có vui hay buồn vẫn là nơi tốt nhất để chữa lành vết thương và ôm tôi vào lòng những khi buồn vui, vấp ngã, tổn thương. Dù sao đi nữa, tôi vẫn may mắn vì còn có nơi gọi là nhà, có đầy đủ các thành viên trong gia đình. Sau khi tự giải tỏa tâm lý và cảm xúc của bản thân, tôi quyết định nhắn tin và nói lời chia tay văn minh với anh, không chặn số, không hủy kết bạn, không gắt gỏng. Mình lớn rồi!

"Hy vọng anh tìm được người con gái anh thật lòng muốn đặt tâm, cô ấy sẽ may mắn hơn em. Em vui vì đã dùng tuổi xuân để giúp anh trở thành người đàn ông biết yêu thương hơn, còn em sẽ học cách chọn đúng người yêu mình". Điều quan trọng nhưng không kém phần khó khăn với tôi lúc này là sự quyết đoán và dứt khoát. Tôi chỉ sợ tình cảm với anh vẫn còn nên sẽ khiến mình lung lay, yếu đuối một lần, rồi lại một lần nữa, để người ta tiếp tục không hề biết trân trọng tôi, thờ ơ và nghiễm nhiên nghĩ tôi sẽ luôn bỏ qua sau vài câu xin lỗi vuốt giận.

Tôi tự nhủ với lòng, không được yếu đuối và cho anh thêm cơ hội nữa. Đây không phải lần đầu tiên, tôi cũng cho anh rất nhiều sự lựa chọn cũng như cơ hội rồi, chính anh đã không chọn tôi. Tôi có quá khó tính không? Mong nhận được lời khuyên từ anh chị. Chân thành cảm ơn.

Hiền

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top