Đọc bài: “Chị gái vay tiền lâu khiến tôi lỡ cơ hội mua nhà giá tốt”, tôi thấy đồng cảm và muốn chia sẻ một chút chuyện gia đình mình.

Đây là câu chuyện của gia đình nhà tôi và nó cũng khiến cho tôi rất bực tức khi nghĩ tới chuyện đó. Năm 2002, gia đình tôi rất nghèo, gần nhất làng. Thời điểm đó, bố mẹ cố gắng làm được ngôi nhà trần một tầng (mới xây thô, không trát và cánh cửa tự ghép từ gỗ cốt pha). Khi làm nhà, bố mẹ tự làm là chính, chỉ thuê thêm hai người xây cùng; tôi, anh trai và mẹ phụ vữa, nói chung là rất vất vả.

Tới năm 2003, quê tôi được người ta thu mua ruộng, nhà tôi trúng hai sào ruộng là 50 triệu đồng. Tiền đó bố mẹ để ra một ít để lắp cánh cửa và trát nhà, còn lại khoảng 35 triệu đồng mẹ dự định để nuôi anh em tôi ăn học. Khi đó tôi bắt đầu lên cấp ba, anh tôi vào đại học. Tuy nhiên, nhà chị gái mẹ (tôi gọi bằng bác) cần tiền lấy vợ cho con trai, lại nuôi con gái mới đỗ cao đẳng, nhà cũng rất nghèo, chồng báckhông làm ra tiền nhưng hay đánh đập vợ con, mẹ tôi thương chị vất vả nên cho chị vay 25 triệu đồng tại thời điểm năm 2003.

Mẹ nghĩ gia đình tôi tuy nghèo nhưng vợ chồng đều chăm chỉ làm việc, vẫn đủ nuôi con, còn gia đình chị gái mà không được vay tiền thì cháu trai không lấy được vợ, cháu gái không thể đi học. Mẹ cho vay nhưng không bao giờ đòi lại. Tới năm 2017, chị gái của mẹ mất do bị bệnh. Năm 2018, bác trai cũng mất do đột quỵ. Số tiền mẹ cho vay bác vay, các con bác không ai đứng ra trả. Hai chị gái mặc định đó là nợ của anh trai, do anh đã được thừa hưởng đất cát từ bố mẹ. Còn anh trai lại cho rằng tiền vay của mẹ cũng dùng lo cho cả cô em gái học nên em cũng phải có phần trả. Vậy là chẳng ai chịu trả mẹ tôi tiền.

Tới năm 2021, ông nội tôi bị bệnh hiểm nghèo, cần tiền chữa trị, mẹ vẫn không đòi số nợ đó. Trong suy nghĩ của mẹ, mẹ cho luôn vì hiện tại 25 triệu đồng cũng không đáng là bao. Khi đó tôi gọi điện cho ba người con của bác để đòi tiền thì người anh trai mới chịu trả (trả làm năm lần, lần cuối trả không đủ và xin thiếu hai triệu đồng). Trong suy nghĩ của mấy người đó, hình như thấy việc đấy là bình thường. Tháng vừa rồi, cô em gái (cô được đi học cao đẳng) còn hỏi mượn tôi 400 triệu đồng để làm nhà, tôi có tiền dư nhưng cũng từ chối thẳng.

Hiện tại, tôi có quan điểm cho vay như sau:

Tùy vào mực độ tin cậy mà tôi cho vay. Khi cho vay chỉ cho một số tiền nhỏ và tâm thế cho vay là sẽ cho luôn nếu họ cố tình không trả. Số tiền đó cũng coi như là để đánh giá lại người vay.

Tôi chỉ cho vay số tiền nhiều trong trường hợp người ta ốm đau, bệnh tật liên quan tới sinh mệnh, người vay cũng là anh chị em ruột thân thiết hoặc bạn bè cực kỳ tin cậy và thân. Còn những người không thân, anh em họ hàng, bạn bè bình thường, tôi cũng chỉ cho vay với số tiền nhỏ và với tâm thế là cho luôn.

Tôi đã có gia đình, ưu tiên số một vẫn là bản thân, gia đình nhỏ của mình và bố mẹ hai bên. Vì thế, dù có cho ai vay tiền tôi vẫn phải để một khoản tiền dự phòng cho gia đình trong những trường hợp cần thiết. Tuyệt đối, tôi không sử dụng nó để cho vay trừ trường hợp đó là anh chị em ruột, cháu ruột của vợ (chồng) ốm đau, bệnh tật. Còn việc cho người khác vay để kinh doanh, mua đất, làm nhà này nọ, xin miễn bàn.

Ngân

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top