Xin chia sẻ câu chuyện của tôi để các bạn đừng hy sinh quá nhiều khi bước vào hôn nhân, tôi cưới năm 2011, tháng bảy năm 2022 ly dị.

Trong suốt 11 năm hôn nhân, anh gần như chỉ đi học, từ học thạc sĩ, học tiếng Anh, học tiến sĩ ở Hàn Quốc năm năm. Tiền lương vợ chồng góp chung để chồng tôi đi học và lo cho hai bé. Có những đêm tôi phải ôm con ra ngoài cửa ngủ vì anh ban ngày học tiếng Anh căng thẳng nên đêm cần ngủ sâu giấc. Khi đó tôi có một bé, phải quạt tay để con bé bớt nóng và hạn chế bị muỗi đốt. Thực sự tình yêu lúc đó lớn lắm các bạn ạ. Rồi đến ngày anh đi học tiến sĩ, lúc đầu tôi không đồng ý nhưng anh hứa hẹn là học hành để sau này tương lai gia đình tốt hơn, cũng hứa không phụ bạc tôi. Giờ nghĩ lại tôi thật ngây thơ khi tin những lời đó.

Khi ra nước ngoài học, chồng có suy nghĩ chia tách con và kinh tế để nếu tôi có đối tượng khác sẽ đường ai nấy đi nhanh chóng. Khi biết ý định đó của chồng, tôi sốc lắm vì sáu năm cố gắng để chồng được đi học tiến sĩ lại thành quyết định chia đôi con cái và tài sản trước khi anh lên đường. Năm năm chồng đi học, tôi vẫn ở nhà chồng. Chúng tôi có hai con gái, anh gửi 1,5 triệu đồng mỗi tháng để bà nội đóng tiền học cho con, đứa bé tôi lo hết. Ông bà nội trông cháu để tôi đi làm. Lương hỗ trợ của chồng tôi bên đó trung bình khoảng 30-40 triệu đồng mỗi tháng. Ông bà sống kiểu cũ, anh lại hay ghen nên nếu tôi đi làm về muộn lúc 9h tối (một tháng ba, bốn lần), ngay lập tức hôm sau anh biết và gọi điện, nhắn tin về chì chiết với lời lẽ thô tục.

Từ đó, tình cảm vợ chồng đã xa cách lại nhạt dần. Tôi đi làm khi đó với mức lương bảy triệu đồng, chỉ đủ lo cho ba mẹ con sinh hoạt, không có dư để biếu ông bà nội. Tôi đóng góp tiền điện, tiền ăn và các khoản phát sinh nhỏ khác. Sau này do chịu khó học hỏi và làm việc được ghi nhận, mức lương tôi cải thiện nhưng chưa nhiều. Tôi cố gắng nhịn, chờ ngày đoàn tụ cùng chồng vào năm nay. Tôi đúng là sai lầm khi nghĩ anh cũng như mình. Tuy xa cách chồng nhưng tôi giữ mình, có chừng mực trong giao tiếp với đồng nghiệp khác giới. Giờ ngồi viết lại những dòng này, tôi thấy mình mụ mị vì tin chồng, đã bỏ qua nhiều dấu hiệu bất thường của anh như không gọi điện quan tâm mẹ con tôi và bố mẹ vợ, cũng không gửi tiền, ngoài ra cứ ngày lễ là rất khó liên lạc với anh.

Bởi vì sự mụ mị đó mà khi phát hiện chồng qua lại với nhiều cô gái cũng du học bên đó, tôi khá sốc. Sau đó tôi chì chiết anh. Anh quay ra đánh chửi tôi với những lời lẽ thô tục nhất. Từ đó là quãng thời gian tôi rửa mặt bằng nước mắt. Cho đến khi quá áp lực, tôi viết đơn ly hôn. Tôi ra khỏi nhà với hai đứa con và hai bàn tay trắng vì tài sản của chồng đã được anh tính toán, giấu dưới tên chị gái hoặc bố mẹ ngay từ lúc ra nước ngoài học. Sau đó anh đi nói khắp nơi là tôi chê anh nghèo (vì lương giảng viên thấp nhưng bù lại tiền dự án khá ổn, thu nhập khoảng 30-40 triệu đồng tháng) nên đòi ly dị. Tôi cũng chẳng muốn phân bua nhiều. Sau đó anh bỏ ra ngoài làm vì tuy nói vậy nhưng anh sợ mọi người dị nghị, rất nhiều người cùng cơ quan anh biết tôi hy sinh thế nào.

Cho đến hôm nay, chồng cũ sắp lấy vợ, cô gái ấy là người mới quen được ba tháng thì có bầu chín tuần rồi. Tôi đang vận động để anh chuyển quyền nuôi bé còn lại cho tôi. Tôi sợ lập gia đình lần nữa, vì dùng sức lực thanh xuân yêu và hy sinh cho một người đủ làm tôi kiệt sức và mất lòng tin vào tình yêu rồi. Tôi chỉ muốn trải lòng để các bạn đừng rơi vào hoàn cảnh bất lực như tôi hiện tại. Hãy biết nghĩ cho mình, suy nghĩ về các dấu hiệu và ra khỏi cuộc hôn nhân sớm hơn, đừng để bản thân phải ước giá như ly dị sớm. Cảm ơn các bạn đã đọc, cảm ơn quý báo đã chia sẻ bài viết của tôi.

Ngân

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Adblock test (Why?)

Post a Comment

 
Top