Tôi 30 tuổi, vợ 25 tuổi, cả hai đều sinh ra từ quê và sinh sống tại thành phố; quen em năm rưỡi thì cả hai cưới.
Những vấn đề của em, tôi đều hiểu và đôi khi không vừa ý trong lúc hẹn hò, dù vậy vẫn chấp nhận cưới bởi thương em, không muốn em bỏ lỡ thanh xuân vì mình. Tôi nghĩ cứ kết hôn rồi chỉ bảo em từ từ, em sẽ hiểu ra và thay đổi vì hai đứa. Kết hôn hai năm rưỡi, mọi chuyện vẫn như cũ.
Vợ tôi là cô gái đúng nghĩa "chân yếu tay mềm", tính cách rất tiểu thư, thích tiêu xài cá nhân phung phí, không có tính toán, dù kinh tế nhà đẻ rất bình thường. Từ lúc mới quen đến khi cưới được hai năm, vợ chồng luôn cãi nhau về chuyện em ăn uống. Em ăn uống thiếu khoa học, từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều nên là cô gái ăn uống và làm việc theo sở thích (vợ là con gái duy nhất của ba mẹ). Ví dụ em chỉ ăn thịt và hải sản, tuyệt nhiên không ăn cá với rau. Riêng về khoản rau củ, em không hề đụng đến trong bữa ăn, cũng không có ý định thay đổi khẩu phần ăn có rau và cá dù tôi trao đổi rất nhiều lần. Em luôn miệng kêu ăn cá rất tanh, rau thì đắng, mỗi lần như vậy tôi đều bảo em phải chịu khó ăn, hôm nay ăn không được thì dần dần sẽ quen, vậy mà em không đồng ý.
Tôi làm trong ngành y tế, hiểu rõ được cái lợi của khẩu phần ăn đầy đủ dinh dưỡng và sạch, đó là yếu tố quan trọng của sức khỏe. Vợ không nghĩ thế, em ăn theo sở thích, mỗi bữa chỉ ăn một chén cơm và ít thịt, lại còn ăn chậm như đứa trẻ lớp năm. Cơ thể em gầy gò, ốm yếu, tay chân nhỏ. Tôi đưa em đi khám sức khỏe, kết quả em thiếu máu, thiếu chất. Thực tế rất rõ ràng như vậy nhưng khi tôi nói là em lại nổi khùng, cãi và không có ý định thay đổi chế độ ăn uống. Em là vợ nhưng không rành việc nấu nướng, lại lười nấu. Em thích ăn ngoài tiệm hơn là ăn cơm nhà, suốt ngày lên mạng xã hội xem món nào ngon để rủ tôi đi ăn. Trong khi những món em ăn, quán em dẫn đi rất mắc tiền mà hàng quán lại bẩn.
Tôi nhiều lần góp ý việc phải thắt chặt chi tiêu, đồ ăn thực phẩm ba mẹ gửi dưới quê lên thì nên nấu ăn cho sạch sẽ, đảm bảo sức khỏe, tiết kiệm chi phí, sau này khi có ý định sinh con còn có khoản dự phòng. Lương tôi tầm 20 triệu đồng mỗi tháng, còn em làm trong cơ quan nhà nước nên chỉ bốn triệu đồng mỗi tháng. Sống ở thành phố với mức thu nhập hai vợ chồng như vậy chưa đủ để gọi là ổn định, dù tôi và bố mẹ đã để dành tiền mua được căn chung cư tầm trung. Tôi rất thương vợ, vợ thích cái gì tôi đều mua, thích ăn tôm hùm hay hải sản mắc tiền là tôi dẫn đi ăn, miễn chất lượng phù hợp với giá cả. Hơn nữa bạn bè của em đều được ăn sung mặc sướng, tôi nghĩ thương vợ, không để em thua thiệt ai cả.
Họ nói "giàu vì bạn sang vì vợ", đầu tư cho vợ mình khỏe mạnh, xinh đẹp thì hẳn nhiên bản thân cũng được vui. Vậy mà càng ngày tôi càng thấy em sống quá ích kỷ, lười biếng. Em luôn đưa ra những điều kiện và việc làm vô lý để tôi phải phục tùng, nếu tôi không chấp nhận em sẽ cho rằng chồng không thương và quan tâm vợ. Vợ chồng tôi cãi nhau rất nhiều lần về cách sinh hoạt, ăn uống, chi tiêu, rồi đâu lại vào đó. Tôi viết lên đây để giải tỏa tâm lý, cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
Thành
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Post a Comment